Hộp đồng vừa rơi xuống đất, một đồ vật từ trong văng ra, tới gần mới thấy là một đám sâu bọ!
"A!"
Sâu đương nhiên không đáng sợ, nhưng nhiều con như vậy thật sự khiến người ta kinh tởm.
Xung quanh có kẻ thét lên chói tai, có người mắng: "Đúng là ghê tởm, mang nhiều sâu tới đây như vậy để làm gì?"
Quan sai kia nhìn thấy cũng ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm: "Không phải công văn quan trọng sao? Sao lại thế này..."
Đám sâu kia bò tứ tán khắp nơi, người xung quanh liền tránh né, tên quan kia sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, chỉ sợ bản thân đã để mất đồ, cuống quít bò dậy, leo lên ngựa chạy đi.
Xem ra công văn đã bị người khác tráo đổi, đây là tội lớn, hắn đương nhiên phải khẩn trương.
Tên quan kia vừa đi, mọi người cũng lập tức giải tán.
Ta cũng không nghĩ nhiều, nhưng Hoàng Thiên Bá lại nhìn chằm chằm hộp đồng như suy tư gì đó.
Ta đi tới, hỏi: "Hoàng gia, ngài đang suy nghĩ gì vậy?"
Hắn quay đầu nhìn ta, cười cười: "Không có gì, có lẽ là do ta quá lo lắng."
"Vậy sao?"
Thấy ta còn khó hiểu, hắn xua tay, vứt chuyện này ra phía sau, hỏi: "Không sao chứ?"
"Không sao."
"Không sao thì tốt." Hắn duỗi tay chỉ một tửu lâu cách đó không xa, nói, "Tới đó ngồi đi."
Nói xong, hắn liền nâng bước rời đi, ta không nói gì, chỉ lẳng lặng theo sau.
Tới gần mới biết, tửu lâu kia chính là Nhị Nguyệt Hồng nổi danh nhất ở Dương Châu, người bình thường căn bản không vào được.
Lầu một thiết đãi thương nhân có tiền, lầu hai chỉ có đại quan quyền quý.
Lúc chúng ta vào cửa, bên trong đã đầy khách, nhưng Hoàng Thiên Bá vừa xuất hiện, lão bản tự mình ra nghênh đón.
"Hoàng gia."
"Ừ."
"Mời bên này."
Lão bản cung kính dẫn chúng ta đi qua một cửa nhỏ bên cạnh, sau khi vào ta mới phát hiện, nơi này có một cầu thang trực tiếp dẫn lên lầu ba.
Đi lên cầu thang, trước mắt