An bài cho nạn dân xong, thừa dịp sắc trời còn sớm ta mang theo nghi hoặc trở về châu phủ, may rằng đoạn đường không có ngã rẽ, hơn nữa bên cạnh có hai người Bùi Nguyên Hạo phái tới bảo vệ, lòng ta cũng yên tâm một chút.
Kỳ thật cái loại cảm giác an tâm này không nhất định vì có người đi theo, khả năng chính là...!Trong lòng có một người.
Nghĩ như vậy, mặt ta lập tức ửng hồng, vội vàng cúi đầu đi vào nội viện.
Vừa tới cổng lớn, bất cẩn đụng trúng một người, ngẩng đầu ta liền thấy Bùi Nguyên Hạo đang nhíu mày nhìn mình, hỏi: "Ngươi hoảng cái gì?"
"Hả?"
Đột nhiên bắt gặp nam tử trong lòng đang nghĩ tới, ta có chút cả kinh, qua nửa ngày mới có phản ứng, đỏ mặt cúi đầu: "Không, không có."
Hắn nhìn ta, không nói thêm gì mà xoay người vào phòng.
Ta cũng vội vàng đi theo, hầu hạ hắn cởi áo ngoài mới phát hiện hôm nay hắn thật sự rất mệt, trong mắt toàn là sự uể oải, ngay cả hô hấp cũng hỗn loạn hơn ngày thường.
Hắn một bên cởi y phục, một bên hỏi: "Tình hình nạn dân thế nào?"
"Vẫn tốt, xưởng cháo nô tỳ đã xem qua, có thể để bọn họ ăn no."
"Còn y phục mùa đông?"
"Đã phân phát."
Ta một bên đáp, tay không hề ngừng, sau khi giúp hắn cởi y phục liền đi đốt huân hương.
Ngay lúc này, cảm giác mu tay có chút ngứa ngứa, ta cúi đầu, thấy bên trêи có nốt hồng ban màu hồng nhạt.
Có lẽ vừa bị mũi chích.
Ta gãi gãi, xoay người pha trà nóng cho Bùi Nguyên Hạo.
Hắn vừa uống một ngụm, Dương Vân Huy đã trở về, sắc mặt còn khó coi hơn hắn.
Ta đưa trà nóng cho Dương Vân Huy, một cái liếc mắt hắn cũng không nhìn ta, chỉ nói: "Tam ca, lương thực ở mấy huyện xung quanh đã được đưa tới."
"Bao nhiêu?"
"Khoảng năm vạn thạch."
"Năm vạn thạch..." Bùi Nguyên Hạo lẩm bẩm, ngưng trọng trêи mặt chưa từng tan đi.
Hắn hạ lệnh điều lương từ mấy huyện thành phụ cận tới cứu tế, nhưng xem ra vẫn không đủ, vì thế lại hỏi, "Những