Đột nhiên nghe tới cái tên này, đầu ta như bị cây thiết gõ thật mạnh vào, mà Bùi Nguyên Hạo dường như cũng không ngờ tới, ngẩng đầu nhìn hắn: "Đệ nói Kim Kiều?"
Dương Vân Huy gật đầu, trêи mặt lộ biểu tình nghiêm trọng khó có được.
"Trước nay đệ đều ở trong quân, không quản chuyện nhà, nhưng mấy năm nay muội ấy giao tế với không ít thương nhân, nếu ở đây, muội ấy hẳn có thể đoán ra chỗ cất giấu lương thực.
"
"! " Bùi Nguyên Hạo không đáp.
Lời này của Dương Vân Huy đúng là có chút đạo lý.
Cùng loại người cùng loại tư duy, thương nhân lấy lợi ích là đầu, giảo hoạt đa nghi, chỉ có người xuất thân từ thương nhân như Kim Kiều mới hiểu suy nghĩ của bọn họ, hiểu rõ bí mật của bọn họ.
Nhưng hiện tại nói mấy lời này cũng vô dụng, Kim Kiều cho dù thông minh nhưng tin tức truyền đi, thời gian đã không còn kịp.
Bùi Nguyên Hạo nhìn hắn, không nói gì, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Được rồi, đệ cũng vất vả một ngày, trở về nghỉ ngơi đi.
"
"Vâng.
" Dứt lời, Dương Vân Huy cúi người một bái với Bùi Nguyên Hạo rồi ra ngoài, mà ở thời điểm xoay người, hắn tựa hồ lơ đãng nhìn ta, trong mắt rõ ràng chứa đựng ý cười.
Ta vẫn đứng bên cạnh Bùi Nguyên Hạo, im lặng không nói chuyện.
Dương Vân Huy vừa đi, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh, Bùi Nguyên Hạo yên lặng ngồi uống trà, ăn điểm tâm.
Không biết tại sao, tuy rằng lúc nhắc tới chuyện này hai người đều tức giận, nhưng tựa hồ lại không gấp, nhưng nếu ngày mai không lấy ra lương thực, nạn dân sẽ nháo tới không thể cứu vãn, khi đó phải làm sao đây?
Ta còn đang suy nghĩ, Bùi Nguyên Hạo đã đặt ly trà xuống bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn ta.
Dưới ánh nến, đôi mắt của hắn rực rỡ lung linh.
Một khi hai người chúng ta đơn độc ở chung, cái loại hơi thở ái muội lại xuất hiện, không phải do ta ảo tưởng, nhưng chỉ cần ta quá thân cận với hắn, cảm giác nóng bức từ nơi nào đó sẽ phát ra, khiến chúng ta mỗi lần ở chung là một lần kiều diễm.
Chỉ là nếu cứ như vậy, ta sẽ thế nào? Ta là