Hắn từng bước đi về phía ta, lửa lớn phía sau không ngừng hừng hực bốc cháy.
Ta thấy rõ đôi mắt kia giống như con báo săn thú, từng bước tiếp cận con mồi.
Ánh mắt thị huyết kia giống như muốn nuốt chửng ta.
Ngay thời điểm hắn sắp đến trước mặt ta, đột nhiên, một thị vệ giục ngựa chạy như điên tới, vừa thấy Bùi Nguyên Hạo liền siết chặt dây cương, xoay người xuống ngựa: "Tam điện hạ!"
Ánh mắt Bùi Nguyên Hạo thay đổi, quay đầu nhìn gã: "Việc gì?"
"Bên Cửu Môn..."
Tiếng của lính liên lạc kia ngày càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng cũng nói bên tai, gã nói xong, ánh mắt Bùi Nguyên Hạo liền thay đổi: "Còn gì không?"
"Dương đại nhân nói, tiếp theo phải làm thế nào còn thỉnh điện hạ định đoạt, nhưng...!Tận dụng thời cơ!"
Bùi Nguyên Hạo không nói gì, trầm mặc một lúc, mới xoay người lớn tiếng với xung quanh: "Lên ngựa, hồi cung!"
"Vâng."
Mọi người đều ý thức được gì đó, tất cả đều hưng phấn dị thường, vội lên ngựa.
Thời điểm một người hầu dắt ngựa tới, Bùi Nguyên Hạo đang muốn leo lên, đột nhiên hắn dừng lại, quay đầu nhìn ta.
Ta vẫn còn đứng bên thi thể của Diêu Ánh Tuyết, giày cũng đã nhuốm màu đỏ tươi.
Nhất thời thái độ của hắn không rõ ràng, giống như không biết nên làm gì với ta, nhưng chỉ là một lát, hắn trầm giọng: "Ngươi ở đây, không được đi đâu cả!"
Dứt lời, hắn nháy mắt ra hiệu cho hai thị vệ đứng bên cạnh.
Chờ hắn an bài xong chuyện của ta, người ngựa xung quanh sớm đã không kìm nén được, hắn giơ tay: "Xuất phát!"
Mọi người lớn tiếng đáp, lập tức ra roi thúc ngựa chạy về hướng hoàng cung.
Rất nhanh, xung quanh trở về an tĩnh, nơi này chỉ còn lại ta và Tiền Ngũ, Mạc Thiết Y đối diện với rất nhiều thi thể, còn có lửa lớn ở biệt viện.
Đây, hình như là một cơn ác mộng.
Ta ngồi xổm xuống nhìn Diêu Ánh Tuyết, nàng nằm trong vũng máu, hai mắt còn chưa nhắm lại, giống như cố chấp muốn nhìn ai kia, nhưng hắn đã xoay người rời đi như vậy, không hề quay đầu.
Một nữ nhân tự phá thân vì hắn lại bán đứng hắn, một nữ nhân hoài hài tử của hắn, đến lúc chết cũng không thể khiến hắn lưu luyến một chút.
Ta run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng khép hai mắt nàng lại.
Chỉ mong ngươi kiếp sau đừng yêu sai người.
Lúc này, phía trước truyền đến tiếng bước chân.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy một bóng người từ bóng đêm chậm rãi đi tới.
Dưới ánh lửa, sắc măt hắn tái nhợt như người chết, bọn Tiền Ngũ vừa thấy hắn, lập tức đi tới trước: "Đại ca, huynh đến rồi, huynh xem..."
Bọn họ còn chưa nói xong, Hoàng Thiên Bá đã phất tay: "Ta đều biết."
"Bùi Nguyên Hạo lật lọng, hắn thế mà hạ độc thủ, chúng ta...!Chúng ta bị hắn lợi dụng rồi!"
Sắc mặt Hoàng Thiên Bá càng tái nhợt, hắn trầm mặc một hồi, mới nói: "Người của chúng ta đã tới Tây Môn, các ngươi cũng nhanh chóng qua đó, chuẩn bị suốt đêm rời thành."
"Nhưng..."
Bọn họ hình như còn muốn nói gì đó, đã bị Hoàng Thiên Bá cắt ngang: "Dược lão cũng ở đó, các ngươi không muốn gặp ông ấy sao?"
Đám Tiền Ngũ vừa nghe đến cái tên Dược lão, đôi mắt liền sáng lên, không hề nhiều lời mà lập tức xoay người rời đi.
Bọn họ đi rồi, đường lớn chỉ còn lại ta và Hoàng Thiên Bá, ta đứng dậy, nhìn hắn đứng trước cổng lớn biệt uyển, lửa lớn bên trong chiếu rọi trong mắt hắn.
Ta đi tới cạnh hắn: "Hoàng gia..."
Muốn nói gì đó, lại nghẹn ngào không nói ra lời.
Hoàng Thiên Bá nhìn bên trong thật lâu, nhẹ nhàng hỏi: "Gã, cũng ở bên trong?"
"...!Đúng vậy."
"Đi rồi?"
"Đúng vậy, đã đi rồi."
"Thống khổ không?"
"..." Ta suy nghĩ một lúc, mới trả lời, "Ngài ấy bị một mũi tên xuyên tim, đi rất nhanh, không cảm nhận được cái gì là thống khổ."
"Vậy sao..."
Thấy Hoàng Thiên Bá ngây ngốc nhìn bên trong, nhất thời ta không rõ ánh mắt hắn đang biểu đạt cảm xúc gì, chỉ biết đưa ngọc tiêu cho hắn: "Cái này ta nhặt ở ven đường, Hoàng gia ngài...!Nếu muốn giữ lại, thì làm kỷ niệm; bằng không, vứt nó đi."
Hoàng Thiên Bá quay đầu nhìn ngọc tiêu trong tay ta, lúc này ta mới phát hiện, hai mắt hắn đã đỏ.
Thật lâu sau, hắn mới duỗi tay nhận lấy ngọc tiêu kia.
Ta nhìn hắn, nghẹn ngào: "Hoàng gia, chúng ta có phải đều sai rồi không?"
"Có lẽ, chúng ta sai rồi." Hắn trầm giọng, "Nhưng ta hi vọng trong mắt người đời, chúng ta không sai."
Trong mắt người đời...
Đúng vậy, hắn giúp Bùi Nguyên Hạo, từ đầu đến cuối đều không phải vì mình, hắn vì bá tánh phương Nam, vì hoàng đế tương lai có thể tạo phúc cho bá tánh phương Nam, cho nên, dù trả cái giá lớn thế nào, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Lúc này, Hoàng Thiên bá đưa cho ta một tờ giấy, ta nhận lấy, nghi hoặc nhìn hắn, hắn nói: "Ta dẫn Mộ Hoa vào cung bắt mạch cho hoàng đế, đây là phương thuốc nàng ấy kê, ngươi đưa cho Bùi Nguyên Hạo, nếu...!Nếu hắn dùng thì thôi."
"Ý ngài là..."
"Ngươi có biết tình hình hoàng thành lúc này thế nào không?"
"Ta đoán, Dương Vân Huy đã dẫn cấm vệ quân khống chế Cửu Môn."
"Nếu khống chế được Cửu Môn, ngươi cảm thấy Bùi Nguyên Hạo sẽ dừng bước sao?"
Ta cả kinh, mở to hai mắt nhìn hắn: "Ngài ấy hiện tại, là trở về..."
Ép vua thoái vị, đoạt vị!
Nhưng...!"Nhưng trong thánh chỉ của Hoàng Thượng muốn truyền ngôi cho hoàng trưởng tử!"
Hoàng Thiên Bá cười lạnh: "Hắn là loại người gì, ngươi rõ ràng hơn ta."
Đúng thế, Bùi Nguyên Hạo là ai, hắn là kẻ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, ở Giang Nam nắm lấy nhân tình của Hoàng Thiên Bá, lợi dụng ta mà hạ độc Bùi Nguyên Phong, dùng người của Hoàng Thiên Bá diệt trừ Bùi Nguyên Sâm, nhân cơ hội cướp lấy Cửu Môn.
Chuyện hắn nhận định, sẽ làm tới cùng, đã đến bước này, hắn chắc chắn sẽ không thoái nhượng!
Nói cách khác, đạo thánh chỉ hoàng