"Ngài...!Ngài nói cái gì?"
Ta nhất thời ngây ra, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiên Bá, đôi mắt phong tình vạn chủng kia lần đầu tiên nhìn ta ngưng trọng như vậy.
Ta không hiểu, vì sao ngay lúc này, ngài ấy lại hỏi như thế.
"Ngươi có nghĩ tới, tối hôm nay, mặc kệ trong hai người bọn họ ai thắng, nếu ngươi ở lại trong cung, sẽ thế nào không?"
Sẽ thế nào?
Ta nhẹ nhàng nói: "Nếu là Thái Tử, ngài ấy...!Ngài ấy xưa nay đối với ta đều rất tốt, hơn nữa ngài ấy cũng là người tốt, nếu thật sự là ngài ấy thắng, ta nghĩ ngài ấy sẽ...!Cho ta một ân xá."
Suy nghĩ này ta luôn kiên trì, mặc kệ vừa rồi Hoàng Thiên Bá đánh giá y thế nào, nhưng thời điểm phát hiện ngọc tỷ, nếu y hạ quyết tâm giết ta, thánh chỉ kia có lẽ đã không có kẻ thứ ba biết, nhưng y không làm như vậy, ta tin, y là người tốt!
Hoàng Thiên Bá nhìn ta, không nói gì, trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi: "Nếu là hắn?"
Là...!Hắn?
Không biết vì sao, ta lại nhớ tới những lời Diêu Ánh Tuyết nói trước lúc chết, hắn sớm đã biết người đêm đó không phải nàng, nhưng ta không biết, hắn rốt cuộc có biết người đêm đó rốt cuộc là ai hay không.
Nếu...!Nếu hắn thật sự đã biết...
Cả người rét run, Hoàng Thiên Bá thấy sắc mặt ta đột nhiên tái nhợt, vội hỏi: "Thanh Anh, ngươi sao vậy?"
Ta đón nhận ánh mắt quan tâm của Hoàng Thiên Bá, trong lòng cuối cùng cũng tìm lại chút ấm áp.
Không, hắn hẳn không biết mới đúng, nếu không với tính tình của hắn, sớm đã nháo lớn, huống hồ, hắn đã đồng ý với ta, sau khi sự việc thành công sẽ cho ta một ân xá.
Nói đến cùng, ta chỉ là một tiểu thị nữ của Thượng Dương Cung, vốn không hề quan trọng, hiện tại ta còn giúp hắn, một đại xá, cho dù vàng bạc châu báu quan to lộc hậu còn không kịp, với hắn mà nói càng không tính là gì.
Vì thế, ta miễn cưỡng cười cười, nói: "Hoàng gia, ta không sao, ngài không cần lo lắng."
"Như vậy, ngươi muốn theo ta không?"
"Hoàng gia, Thanh Anh còn chưa được đại xá."
"Nếu bây giờ ngươi đi theo ta, có đại xá hay không đều giống nhau thôi."
"Không, không giống." Ta cười chua xót, "Hoàng gia, dưới bầu trời này, đất nào mà không phải của thiên tử, nếu Thanh Anh thật sự đi với ngài, đó là bỏ trốn, cả đời này sẽ phải đeo trêи lưng cảm giác sợ bị bắt về, cảm giác đó, giống như cơn ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Ta vất vả lắm mới thoát khỏi, không muốn lần thứ hai gặp ác mộng như vậy."
Hoàng Thiên Bá kinh ngạc nhìn ta, ta đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn hắn, miễn cưỡng cười, nghe hắn lẩm bẩm: "Thanh Anh, ngươi rốt cuộc là..."
"Huống hồ, nếu Thanh Anh đi với ngài," Ta cắt ngang lời hắn, "Mộ Hoa cô nương sẽ không vui."
Nghe ta nói thế, sắc mặt Hoàng Thiên Bá lập tức thay đổi.
Ta cũng không khỏi xấu hổ, vốn chỉ thuận miệng mà thôi, nhưng nói ra lại như sự thật.
Ta xin lỗi với hắn, lại thấy ánh mắt hắn toát ra sự chua xót, chậm rãi cúi đầu, nhìn ngọc tiêu màu xanh bích trong tay.
Trong lòng ta cũng trầm xuống.
Ta thật sự không ngờ, Bùi Nguyên Sâm sẽ động chân tình với hắn, cho dù sắp chết cũng nghĩ tới hắn, nhưng hắn thì sao? Hắn đối với Bùi Nguyên Sâm thì như thế nào? Từ đầu đến cuối thật sự chỉ là một tuồng kịch, thời điểm cầm tiêu phụ xướng, hắn chưa từng có một chút thật sao?
"Hoàng gia..." Ta muốn an ủi hắn, nhưng vừa mở miệng, lại phát hiện cái gì cũng không nói nên lời.
Hoàng Thiên Bá nhìn ngọc tiêu trong tay, đột nhiên cười: "Có lẽ, ngươi đúng."
"..."
"Sự xuất hiện của ta đã hủy hoại cả đời ngài ấy, có lẽ ta thật sự không nên xuất hiện, cũng không nên thay đổi cái gì."
Không biết vì sao, nghe hắn ảm đạm nói như vậy, giống như từ bỏ tất cả hờ hững, ta lại theo bản năng nắm lấy ống tay áo của hắn.
Hoàng Thiên Bá cúi đầu nhìn thoáng qua, khẽ cười: "Thanh Anh, ngươi còn nhớ không, ta đã từng nói, nếu có thể hóa thành sao trời, nhất định phải tỏa sáng, vì ngươi chiếu rọi con đường phía trước, hi vọng ngươi là áng mây thanh bình."
Ta gật đầu, ta nhớ khi đó ở thành Nam Dương Châu, chúng ta thân nhiễm bệnh hiểm nghèo, ngay thời khắc sống chết hắn đã nói với ta như vậy.
"Có điều hiện tại, ta không hi vọng ngươi là áng mây thanh bình." Hắn nói với ta, "Ta chỉ hi vọng ngươi cả đời có thể vui vẻ bình an."
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng rút tay áo ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn biệt uyển bị lửa lớn che trời bao phủ, xoay người liền rời đi.
Trong màn đêm, hắn lớn tiếng: "Khi sống không làm việc thiện, chỉ thích phóng hỏa giết người, đột nhiên dây vàng mở ra, khóa ngọc đứt đoạn.
A! Thủy triều từ sông Tiền Đường kéo đến, hôm nay ta mới biết ta là..."
Hôm nay ta mới biết ta là...
Một khắc này, hắn rốt cuộc cũng cho Bùi Nguyên Sâm một chút sự thật.
Chờ bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, ta kéo y phục chặt lại, xoay người.
Ven đường vẫn còn mấy con ngựa thưa thớt, ta đi qua mở đây cương một con ngựa, sau đó leo lên.
"Đúng lúc này, mấy ảnh vệ trong bóng đêm xuất hiện, đi về phía ta: "Thanh Anh cô nương, ngươi đây là..."
"Các vị, ta hồi cung gặp Tam điện hạ, sẽ không làm khó các vị."
Bọn họ đều là ảnh vệ đi theo Bùi Nguyên Hạo, vừa nghe lời này, bọn họ hơi do dự nhưng không hề ngăn cản ta, mà ta đã nắm chặt dây cương, phóng ngựa lao đi.
Bọn họ nhìn nhau, cũng vội vàng lên ngựa đuổi theo.
Đoạn đường này, gió lạnh thấu xương.
Ta cắn răng chịu đựng, thời điểm ngựa xóc nảy thân thể càng khó chịu, nhưng hiện tại trái tim ta lại như ngồi trêи