Một bên má lập tức nóng rát.
"Ngươi thế mà...!Ngươi thế mà..." Sắc mặt Hứa Tài Nhân tái nhợt, run rẩy chỉa tay về phía ta, nghiến răng nghiến lợi mắng, "Nếu không nhờ ta tiến cử, ngươi làm sao có thể được Hoàng Thượng sủng hạnh? Hiện tại, ngươi thế mà tới hại ta, hại hài tử của ta!"
"..."
"Đồ tiện nhân vong ân phụ nghĩa!"
Thủy Tú ở bên ngoài thấy vậy liền xông vào đỡ lấy ta, thấy mặt ta đã sưng lên, nàng nóng nảy tiến lên một bước: "Hứa Tài Nhân, sao người có thể nói như vậy? Tài Nhân nhà chúng ta còn không phải vì..."
Nàng còn chưa nói hết câu, ta đã giơ tay ngăn nàng lại.
Trên má nóng rát, bên tai ầm ầm, cái tát này nàng đúng thật không hề khách khí.
Ta quay đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Nếu ta là người, ta nhất định sẽ không ở lại đây, ta nhất định phải tìm một nơi an toàn, tìm một người đáng tin cậy bảo vệ mình."
"Không cần ngươi nói, ta đương nhiên biết!" Hứa Tài Nhân hung tợn nhìn ta.
Ta biết, nữ nhân dù cho nhu nhược thế nào, chỉ cần vì hài tử, nàng đều sẽ hóa thành mẫu lang thị huyết, cho dù bản thân ngay cả mình cũng không bảo vệ được.
Hai mắt nàng hồng hồng nhìn ta: "Ta không muốn ở cùng chỗ với loại nữ nhân như ngươi, ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Ta muốn cười, nhưng một bên má nóng rát khiến ta cũng cười không nổi, đành xoay người ra ngoài.
Thủy Tú vẫn luôn theo sau ta, chờ đi xa rồi, nàng mới bắt lấy tay ta, tức giận hỏi: "Tài Nhân, người vì sao phải khổ như vậy!"
Ta dừng bước, nhìn nàng, lại quay đầu nhìn căn phòng kia.
Hiện tại, cho dù Hứa Tài Nhân nghĩ ta thế nào, cũng mặc kệ mấy ngày trước nàng dùng thủ đoạn gì để mời thánh sủng, nhưng ta biết, thời điểm ở Trọng Hoa Điện khi đó, còn có khoảng thời gian mới dọn tới Phương Thảo Đường, nàng thật sự coi ta là tỷ muội, cũng làm tất cả vì tính toán cho ta, tuy rằng tình cảm như vậy ở hậu cung rất dễ mất đi, nhưng nàng khi ấy là chân thành.
Cho nên, lời hứa của ta vẫn còn hữu hiệu!
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Hứa Tài Nhân tới Cảnh Nhân Cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, không biết hai người họ nói gì, trưa hôm đó, Hứa Tài Nhân liền dọn tới hậu viện của Cảnh Nhân Cung.
Thời điểm biết được tin này, Thủy Tú đang cầm khăn lạnh đắp mặt cho ta, Tiểu Ngọc ghé vào cửa sổ nhìn người đến người đi bên ngoài, thậm chí còn náo nhiệt hơn lúc ta mới dọn tới, có rất nhiều tiểu cung nữ khác cũng chạy tới xem náo nhiệt, chỉa vào bên này nghị luận sôi nổi.
Nghe đồn đãi vớ vẩn bên ngoài, Tiểu Ngọc chu miệng, Thủy Tú cũng tức giận, thời điểm đắp mặt cho ta không khỏi hơi nặng tay, ta lập tức kêu đau: "Nhẹ một chút, ngươi có biết làm hay không?"
"Tài Nhân, sao người có thể nhịn được cục tức này!"
"..." Ta trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn căn phòng trước mặt, điêu lan ngọc thế, ưu nhã tinh xảo, trong mắt thế nhân có thể là nơi chỉ có thần tiên cư trú, vì thế chỉ nhàn nhạt cười, "Cũng không phải chỉ nhịn mỗi chuyện này."
Tuy nói thế, nhưng tới lúc dùng cơm chiều, nhìn bàn thức ăn phong phú, ta lại ăn không vô, đám cung nhân khuyên nửa ngày, ta mới miễn cưỡng dùng nửa chén canh.
Thủy Tú vừa thu dọn vừa nói: "Còn bảo không tức giận, xem người tức giận đến mức nào kìa, ngay cả cơm cũng không ăn vô!"
Ta lập tức bị chọc đến dở khóc dở cười.
Hôm nay không có việc gì làm, rửa mặt lên giường từ sớm nhưng không lập tức ngủ, mà dựa vào đầu giường đọc sách.
Bất tri bất giác đã tới khuya, ánh nến leo lắt, ngay cả chữ trên trang sách cũng có chút mơ hồ, Tiểu Ngọc vừa ngáp vừa vào khuyên: "Tài Nhân, vẫn là ngủ đi, bên ngoài cửa đều đóng hết rồi, người đọc sách muộn như vậy hại cho mắt lắm."
"Cửa đều đóng rồi?"
Ta yên lặng ngồi trong chốc lát, liền nghe lời đưa sách cho nàng, sau đó chậm rãi nằm xuống.
Tiểu Ngọc giúp ta chỉnh lại chăn mền, lại thổi tắt mấy ngọn nến, lúc này mới ra gian ngoài ngủ.
Một mình ngủ trong căn phòng lớn có chút cô độc.
Ta bỗng nhìn thấy cảnh Hứa Tài Nhân ôn hòa muốn làm tỷ muội tốt với ta, rồi lại nhớ tới cảnh bị nàng tát một cái, má sưng đỏ tuy rằng đã không sao, nhưng cảm giác nóng rát vẫn còn khiến ta không thể an ổn.
Trong mê mang, trên má chợt có cảm giác mát lạnh.
Ta mơ màng quay đầu, trong ánh sáng u ám liền thấy được gương mặt quen thuộc, tuy rằng không có cảm xúc, nhưng hắn vươn một tay tới, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt ta, cảm giác mát lạnh kia khiến ta thoải mái rất nhiều.
Đây cũng là mơ sao?
Ta không ngờ trong mơ cũng sẽ có cảm giác mát lạnh, thậm chí da thịt chạm nhau cũng chân thật như vậy.
Ta thật sự rất mệt, rất mệt mỏi, cả ngươi giống như có thể chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào, nhưng trước sau ta đều mở mắt, mơ hồ nhìn người này.
Hiện tại yên tĩnh đối diện càng khiến ta tin rằng, tất cả chỉ là một giấc mộng.
Ta vẫn lưu luyến không thoát khỏi, rõ ràng biết nếu thoát khỏi hắn, thoát khỏi tất cả việc này, hiện tại nhắm mắt liền có thể nghỉ ngơi, nhưng trước sau vẫn luyến tiếc mà nhìn hắn.
Ta rốt cuộc vẫn có thời điểm không thoát khỏi được...
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, ta ngây ngốc nhìn màn che trên đỉnh đầu, một câu cũng không nói.
Ngô ma ma và Tiểu Ngọc cẩn thận đẩy cửa tiến vào, thấy ta mở to mắt, lúc này mới đi tới: "Tài Nhân, thì ra người tỉnh rồi."
Ta mỉm cười ngồi dậy.
Tiểu Ngọc thấy mắt ta hồng hồng, vội hỏi: "Tài Nhân, đêm qua người ngủ không ngon sao?"
"Không có."
"Hôm qua Hoàng Thượng tới đây có đánh thức người không?"
"Cái gì?" Ta chấn động, "Tối qua Hoàng Thượng đã tới?"
"Đúng vậy." Tiểu Ngọc gật đầu, "Đêm qua nô