Cảm giác nàng cho người ta luôn là sự thờ ơ, giống như đứng từ xa xem diễn, nhưng cặp mắt kia dường như đã nhìn thấu tất cả.
Ta nghĩ nghĩ, chỉ cười: "Thần thiếp vẫn ổn."
"Nếu ngươi muốn tìm chỗ khác ở, có thể nói với bổn cung.
Dù sao ngươi cũng đang có thai, một mình ở Phương Thảo Đường..."
"Thần thiếp quen ở một mình."
Nghe vậy, Thường Tình chỉ gật đầu: "Thôi được, nếu ngươi đã quen ở một mình, vậy ở một mình đi."
"Tạ Hoàng Hậu nương nương."
Thường Tình bưng ly trà uống một ngụm, ta cũng an an tĩnh tĩnh mà ngồi.
Ta và nàng, dường như không hề hoàn toàn xa lạ, thậm chí ta có thể cảm nhận được bầu không khí kỳ diệu giữa cả hai.
Nàng nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn ta: "Bổn cung nghe nói hai lần Hoàng Thượng tới Phương Thảo Đường của ngươi, ngươi đều không ở đó?"
"Dạ vâng."
Ta sửng sốt, không ngờ nàng đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ ngạc nhiên nhìn nàng.
Thường Tình cười bảo: "Hậu cung có quy củ của hậu cung, trách nhiệm của phi tần là phụng dưỡng Hoàng Thượng thật tốt.
Ngày tháng ngươi đi theo Hoàng Thượng là dài nhất, có vài lời, không cần bổn cung phải nói."
"..." Ta trầm mặc một lát, nhẹ nhàng đáp, "Vâng."
Nàng chậm rãi đứng dậy, đi tới, cúi đầu nhìn ta: "Bổn cung biết, ngươi là người thông minh, nhưng người thông minh chưa chắc sẽ không làm ra việc ngốc, hiểu không?"
Ta mỉm cười, hành lễ với nàng: "Thần thiếp đã biết."
Nàng nói không sai, Hứa Tài Nhân và ta đã hoàn toàn trở mặt, cũng đã dọn tới Cảnh Nhân Cung, mà một mình ta ở Phương Thảo Đường, còn mang thai, trong cung không có bất cứ thế lực nào để dựa vào, có thể nói, hiện tại ta đã tới thời điểm yếu đuối nhất.
Dù là ai muốn hại ta cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mùa thu ở kinh thành trôi qua thật nhanh, mà tuyết năm nay lại tới sớm, Hứa Tài Nhân dọn đi không bao lâu, trong một đêm an tĩnh Phương Thảo Đường liền đón trận tuyết đầu mùa.
Tuy rằng vẫn luôn mở to mắt chờ bình minh, nhưng tuyết trắng phau phau ngoài cửa sổ vẫn khiến ta giật mình.
Nhìn tuyết đầy trời che đậy tất cả xung quanh, giống như xây nên một thế giới đơn thuần màu trắng, gột sạch những âm mưu dơ bẩn kia.
Thủy Tú và Tiểu Ngọc dù sao vẫn còn tính trẻ con, vừa thấy tuyết liền mừng rơ, nghe ta phân phó mang văn phòng tứ bảo tới, hai người liền ra ngoài sân ném tuyết.
Ngô ma ma mang lò sưởi tay tới cho ta, nhìn ngoài cửa sổ, cười nói: "Tài Tử quá chiều bọn họ rồi."
"Gì cơ?"
"Nếu có người tới nhìn thấy, còn ra thể thống gì?"
"Ai tới mà thấy chứ?"
Mấy ngày nay, Phương Thảo Đường càng quạnh quẽ, hơn nữa ta còn là người đang có thai, lại không như ai đó chạm vay là bỏng ở Cảnh Nhân Cung, Hoàng Hậu tự mình hỏi thăm cuộc sống hàng ngày, Hoàng Thượng cũng thường xuyên qua đêm ở Cảnh Nhân Cung, mỗi khi nhắc tới đám Thủy Tú đều lộ vẻ khinh thường, càng đừng nhắc đến những phi tần khác có bao nhiêu đỏ mắt.
Mà chỗ này của ta, tuy không nói trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, nhưng quanh quẽ thật sự.
Điều khiến ta cảm thấy kỳ lạ là, ngay cả Thân Nhi cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Trước đó ta vốn lo người tâm tính như Hứa Tài Nhân ở với ta khó tránh khỏi sẽ chịu liên lụy, hơn nữa thủ đoạn của nàng ta không phải phi tần nào trong cung cũng có thể đối phó, cho nên ta ép Hứa Tài Nhân tới bên cạnh Hoàng Hậu, chỉ còn mình ta, có chuyện gì cũng tiện hơn một chút.
Lại không ngờ thời điểm ta cô độc nhất, Thân Nhu ngược lại không có hành động gì.
Hay là, nàng ta đang đợi điều gì khác?
Cũng may Ngọc công công vẫn rất thân thiện, đồ đưa tới đều là cực phẩm, hiện giờ nước mực ta dùng tới từ Huy Châu, màu sắc đen nhuận, không làm ướt giấy, hương mực trong thời tiết rét lạnh này cũng dừng bên chóp mũi thật lâu không tiêu tan.
Ngô ma ma sớm đã biết tính cách của ta, không nói gì nữa, dặn dò vài câu liền lui xuống.
Cả căn phòng an tĩnh.
Ta nghe tiếng tuyết rơi cùng bút pháp rơi xuống, như dòng thác phá lệ động lòng người.
Tâm trạng dần bị ngòi bút cuốn theo thì tiếng vui cười bên ngoài đột nhiên biến mất.
Lúc này, bên tai truyền tới tiếng hít thở rất nhẹ.
Cả người ta lập tức cứng đờ, cảm nhận được điều gì đó, nhưng không quay đầu, mà tiếp tục cầm bút.
Người phía sau dường như cũng không để ý, chậm rãi khom người, kề sát mặt ta, một bàn tay ấm áp duỗi tới cầm lấy tay ta.
Hơi thở người phía sau vẫn đều đều, nhưng ta đã thở hổn hển, giống như bị buộc đi trong con đường chật chội, tay cầm bút cũng ngày càng trúc trắc, cuối cùng phải dừng lại.
"Hoàng Thượng..."
Người phía sau khẽ cười: "Sao không tiếp tục?"
Ta cũng cười: "Tay thần thiếp lạnh.
"Không phải còn có trẫm sao?" Nói rồi, hắn cầm tay ta càng chặt, xúc cảm ấm áp truyền tới khiến ta hơi co rúm lại.
Thấy hắn muốn tiếp tục hạ bút, ta vội rút tay về: "Thần thiếp không muốn vẽ."
Tay hắn theo đó cũng buông ra, ta nhẹ nhàng đặt bút lông xuống, sau đó xoay người nhìn hắn.
Cũng