Cô ta giữ chặt lấy Lục Thẩm Quân:
"Lục tổng, em...!em không cố ý...!em không biết cô ấy là vợ anh."
Bộ dạng đáng thương biết nhường nào! Thật sự làm người ta không nhịn được mà muốn che chở nhưng Lục Thẩm Quân lạnh lùng bỏ tay cô ra:
"Nếu như cô ấy không phải vợ của tôi có phải cô sẽ thật sự cho bảo vệ vào đuổi cô ấy đi, chặn hết sự nghiệp của cô ấy phải không?"
"Không...! không phải..." Vân Thư hoảng loạn lắc đầu liên tục, cô không nghĩ hôm chỉ vì sự sai lầm nhất thời này của mình mà cuộc đời cô sẽ bị hủy hoại: "Lục tổng, em biết lần này em sai rồi.
Anh có thể niệm tình em làm việc trung tâm mà đừng đuổi việc em được không?" Nếu như bị đuổi việc cô không biết phải đi đâu nữa mất.
Sẽ có công ty nào chịu nhận cô?
"Trung tâm? Vân Thư lẽ nào cô thật sự cho là tôi không biết nhưng việc cô làm sau lưng tôi sao? Lén lút qua lại với công ty đối thủ, vậy mà cô dám nói mình trung tâm với tôi."
Giọng nói đó lạnh, rất lạnh.
Cả người Vân Thư như rơi xuống hầm băng.
Cô cả kinh, run rẩy.
Không thể nào, chuyện đó cô làm cẩn thận như vậy sao Lục tổng có thể phát hiện ra được? Sao lại như vậy chứ?
Nhưng không biết là Lục Thẩm Quân làm như nào để biết hay lí do vì sao bây giờ anh mới chịu nói ra, chỉ cần biết lần này Vân Thư toi rồi.
......................
Sau khi Vân Thư thẫn thờ còn chưa hoàn hồn bị bảo vệ đưa ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lục Thẩm Quân với Diệp Ly Lạc.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh.
Đều có điều thật sự muốn nói, muốn hỏi nhưng không sao mở lời được.
Cuối cùng vẫn là Lục Thẩm Quân tiến lên:
"Trưa rồi, về thôi."
Nhanh vậy, một buổi sáng cứ thế trôi qua, Diệp Ly Lạc vẫn ngồi nguyên không nhúc nhích.
Dù sao, con gái quân vương lời nói đáng giá ngàn vàng.
Cô đã nói cho dù có là Lục Thẩm Quân đến cô cũng không rời, sao giờ lại vì lời nói của anh ta mà đứng lên được.
Lục Thẩm Quân nhìn ra được suy nghĩ của cô, bỗng bật cười.
Nụ cười đó làm xua tan hàn khí còn vương lại trên mặt anh, khuôn mặt cũng trở lên sinh động, hiền hòa hơn rất nhiều.
"Đồ trẻ con!"
Anh đến gần, chẳng kịp để Diệp Ly Lạc phản anh, anh bế cô lên một cách dễ dàng.
Cả khuôn mặt Diệp Ly Lạc biến đổi, kinh ngạc, tái xanh, hoảng sợ:
"Aaa..." Cô vội vòng tay qua cổ anh, bám thật chặt chỉ sợ mình ngã xuống: "Anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống."
"Nếu cô không thể tự đứng dậy, tôi bế cô đi không phải tốt hơn sao?" Anh ta trưng ra cái bộ mặt cười làm Diệp Ly Lạc muốn tức điên.
"Thả bổn công...!thả tôi xuống, tôi tự đi được." Diệp Ly Lạc trong vô thức suýt nữa lỡ lời nhưng may thu lại kịp.
Dù sao cũng không thể để Lục Thẩm Quân bế cô ra ngoài như này được.
Lục Thẩm Quân lúc này mới thả cô xuống, chân vừa chạm đấy Diệp Ly Lạc nhảy