Thấy cô có vẻ không vui, Lục Thẩm Quân lái xe trở cô đến trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố.
Diệp Ly Lạc vốn chẳng muốn đi đâu nhưng vẫn là không cưỡng lại được sự tò mò.
Từ khi đến thế giới này cô lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác đi mua đồ ở trung tâm thương mại.
Giống như là đứa trẻ con, nhìn thấy cái gì lạ thì mắt lại sáng lên, cô đều bỏ vào giỏ hàng.
Lục Thẩm Quân nhìn mấy cái thứ linh tinh mà cô chọn không khỏi giật giật khóe miệng.
Cô mua lắm vậy làm gì chứ? Anh không tiếc tiền chỉ là cảm thấy người phụ nữ này thật khác lạ so với những người mà anh từng gặp gỡ.
Mua đồ làm Diệp Ly Lạc vui vẻ đến nỗi cơn giận vừa rồi cũng bị cô gạt ra phía sau.
Dù sao anh ta qua lại với ai cũng chẳng liên quan đến cô, chỉ cần đừng phế cái chức Lục thiếu phu nhân này của cô là được.
Lục Thẩm Quân không chọn thứ gì mà chỉ đi theo phía sau cô thỉnh thoảng góp ý một chút còn lại toàn bộ sự tập trung đều đặt lên người cô gái nhỏ.
Không hiểu sao lúc này đây anh rất thích việc nhìn ngắm cô, nhìn vẻ mặt tươi cười, phấn khởi của cô.
So với trước đây, cô thay đổi nhiều nhưng sự thay đổi này dường như rất tốt.
Dáng người đàn ông cao ráo, vóc dáng chuẩn, khuôn mặt ngũ quan tinh tế, ánh mắt lạnh lùng.
Thiếu nữ trẻ trung, dáng người mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp.
Hai người đứng với nhau thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn đến hâm mộ, ghen tị.
Không thể không nói hai con người này có cảm giác đứng cạnh nhau tạo lên một không khí hòa hợp khó diễn tả mà người ngoài không thể chen vào.
Mua đồ xong, ra khỏi trung tâm thương mại hai người trở về nhà.
Diệp Ly Lạc lập tức cầm đồ chạy vào phòng mình.
"Này, ăn cơm trước đã." Lục Thẩm Quân gọi cô lại.
Diệp Ly Lạc đã sớm đi những món đồ vừa mua chiếm hết tâm trí chẳng cần suy nghĩ đã nói:
"Anh ăn trước đi, tí tôi ăn sau."
Lục Thẩm Quân nhìn bóng lưng cô chạy vào trong phòng, khẽ cong môi.
Cô gái này xem ra dễ nuôi hơn rồi.
......................
Màn sương mù dày đặc, trước mặt chỉ thấy một màu trắng xóa mờ ảo.
Nữ tử ấy mơ hồ tiến về phía trước.
Cảnh vật từ từ hiện lên sau làn sương, cả người Diệp Ly Lạc cứng đờ.
Hoàng thành khói lửa bay lên dày đặc chắn cả bầu trời.
Cả đế đô phồn hoa vậy mà toàn bộ đều chìm trong biển lửa, sáng rực cả trời đêm tĩnh mịch.
Tiếng mọi người hốt hoảng:
"Mau dập lửa đi, mau dập lửa đi"
"Aaa lửa, sao lại cháy thế này?"
"Nhà của ta, nhà của ta cháy hết rồi."
"Mau lấy nước dập lửa đi."
Đường phố đâu đâu cũng hỗn loạn, Diệp Ly Lạc đứng trên cửa cung nhìn xuống, tâm tình hỗn loạn.
Tiếng người thất thanh, thảm thiết, có cả những đứa trẻ vô tội khóc thét lên, một đàn quạ từ trên bầu trời bay qua.
Cảnh tượng thật hãi hùng!
Dường như cả Đế đô này đã bị người ta dát dầu, vì vậy cho dù có lấy bao nhiêu nước đổ vào lửa vẫn