"Diệp Ly Lạc..." Lục Thẩm quân ngờ vực.
Thấy anh gọi thẳng tên mình Diệp Ly Lạc có chút bất mãn.
Người này có thân phận gì mà dám gọi thẳng tên công chúa cơ chứ, đúng là không biết phép tắc.
Nhưng lại nghĩ đến đây có thể là người đã cứu giúp mình, cô lại tự bào chữa.
Thôi vậy, cũng chỉ là gọi tên thôi, lần sau nhắc nhở hắn chú ý chút là được.
Lục Thẩm Quân nhìn cô hiện tại, từ lúc tỉnh lại đúng là như biến thành người khác.
Đáng ra không phải là nên tức giận đòi anh kí vào đơn ly hôn sao? Sau bây giờ lại chẳng nhắc gì đến chuyện này mà toàn nói ra mấy câu đầy kì quái.
"Cô không phải muốn ly hôn với tôi đến ảnh hưởng tới thần kinh rồi đấy chứ, có cần tôi...!đưa vào bệnh viện không?"
Vừa nghe anh nói dứt câu vẻ mặt Diệp Ly Lạc đã biến đổi.
Cái gì? Ảnh hướng tới thần kinh? Cái tên này hắn biết hắn đang nói gì không vậy? Cô là công chúa, là công chúa được sủng ái nhất đấy.
Cho dù hắn có cứu cô hay như thế nào đi nữa cũng đâu có được ỷ vào chuyện đó mà nói cô thần kinh được.
Mặc dù không biết "bệnh viện" trong lời Lục Thẩm Quân là gì nhưng Diệp Ly Lạc cũng thầm đoán có lẽ giống như Thái y viện.
Cho dù là đang ở một nơi xa lạ nhưng bản tính Diệp Ly Lạc đã kiêu ngạo từ trong máu, lại cộng thêm sự cưng chiều hết mực của Hoàng đế vào Hoàng hậu, cùng vô số những người nịnh hót cô hằng ngày vì vậy cô không chấp nhận được việc mình bị xúc phạm như vậy:
"Ta nói cho ngươi biết câu nói vừa rồi của ngươi đáng tội chém đầu thị chúng đấy.
Ngươi tưởng ngươi là ai mà dám nói vậy với ta?" Cô thẳng thừng ngẩng cao đầu nói.
Đúng là không ngờ đến...!Lục Thẩm Quân bị câu nói của cô làm cho bật cười.
Lần này anh thật sự tin rằng cô gái trước mắt cần phải vào bệnh viện để chữa phần đầu rồi.
Anh ghé mắt ra ngoài nhìn quản gia ra hiệu.
Trương quản gia nãy giờ đứng bên ngoài hiển nhiên là đã nghe hết cuộc trò chuyện của hai người.
Ông cũng đồng quan điểm với Lục thiếu, vị Thiếu phu nhân này đúng là cần đi kiểm tra não một chút.
Trương quản gia ra hiệu cho hai cô hầu gái, họ hiểu ý tiến đến gần Diệp Ly Lạc:
"Thiếu phu nhân mời đi theo tôi."
"Ngươi muốn đưa ta đi đâu, ta không đi đâu." Diệp Ly Lạc cảm giác một loại nguy hiểm đang kề cận khiến cô biến sắc, rụt đầu.
Trương quản gia mỉm cười từ tốn:
"Thiếu phu nhân, thiếu gia cũng là vì muốn tốt cho cô."
Ông một lần ra hiệu lần này hai nữa hầu hiểu ý hơn, họ hai bên chế trụ Diệp Ly Lạc lại.
Diệp Ly Lạc sợ hãi, cô cố gắng thoát ra nhưng sức mình yếu đuối chẳng thể so sánh được:
"Này cái tên kia ngươi mau bảo bọn họ buông ta ra, ta...!ta là công chúa, công chúa đương triều đấy.
Nếu ngươi dám động đến một cọng tóc của ta phụ hoàng, mẫu hậu sẽ lột da ngươi.
Mau thả ta ra..."
Diệp Ly Lạc càng nói trong mắt người khác cô lại càng giống kẻ điên bởi đơn giản hiện giờ cô