Cho dù bản thân cũng không hiểu biết quá nhiều về vấn đề này, nhưng Diệp Ly Lạc vẫn biết so với Lục gia của Lục Thẩm Quân, một công ty giải trí như Vân Hoa chính là không thể bằng được, huống chi chỉ là một kẻ trong công ty nắm giữ chút vị trí liền muốn chơi đùa ai cũng được sao?
"Mở to mắt chó của ông ra mà nhìn tôi là ai?"
Bị dẫm một cái hình như Lý Khản cũng tỉnh ra không ít.
Trước mặt vốn dĩ còn mờ mờ nhưng hiện tại lại thật rõ ràng.
Ông ta cả kinh khi nhìn thấy khuôn mặt kia.
Dường như ông ta nhớ lại trước đây có một lần thấy được ảnh của nữ diễn viên này trong tập hồ sơ người mới của công ty.
Cô gái ấy có nụ cười rạng rỡ, một đôi mắt linh hoạt, bộ dáng xinh đẹp.
Nhưng khi hắn vừa định có ý nghĩ với nữ diễn viên này thì Cát Hoàng Văn đã đi đến cảnh cáo hắn: "Lý tổng, đấy không phải người ông có thể động tới đâu."
Hắn không tin liền cho người điều tra, sau khi biết được thân phận cô hắn một chút suy nghĩ đó cũng không dám có.
Nhưng bây giờ người trước mặt hắn lại chính là cô gái ấy.
Hắn điên rồi sao?
"Diệp tiểu thư, tôi say rượu,..
tôi không hề có ý mạo phạm cô." Lý Khản nghĩ đến phía sau cô gái này chính là Lục gia thì hơi rùng mình, vội vã cầu xin.
Hắn thề lần sau có dù ai mời hắn cũng không dám uống rượu nữa nếu không sẽ không gây ra cái chuyện đáng hối hận này.
Diệp Ly Lạc cười khinh bỉ.
Cô biết nếu không có cái danh Lục thiếu phu nhân của mình, ông ta nào sẽ chịu cầu xin cô.
Nhưng Diệp Ly Lạc vẫn nhấc chân mình lên, Lý Khản như được cứu về từ địa ngục cũng chẳng dám nhìn qua bàn tay sưng đỏ chảy máu ông ta vẫn như thế vẫn hết lời biện bạch.
Nếu mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng câu "Xin lỗi, tôi say rượu" thì không phải quá dễ dàng rồi sao? Huống hồ Diệp Ly Lạc cũng không phải loại người hiền lành lương thiện gì.
Cô lấy quyền thế của Lục Thẩm Quân ra thị uy mấy câu Lý Khản đã sợ đến xanh mặt.
"Nếu như ông muốn tôi bỏ qua chuyện này, cũng được, ông phải giúp tôi một việc." Cuối cùng Diệp Ly Lạc mới nói ra mục đích phía sau của mình.
Chẳng cần biết cô đưa ra điều kiện gì Lý Khản đều gật đầu như mổ thóc.
Diệp Ly Lạc hài lòng cười cười, cô cúi người nói nhẹ vào tai ông ta rồi cũng không cần để ý ông ta nghĩ gì quay người bỏ đi luôn.
Bữa tiệc kết thúc, lúc Diệp Ly Lạc trở về nhà cũng khá muộn.
Xe dừng lại, hai mắt dí chặt, có người bế cô lên theo bản năng cô liền rúc vào trong lòng người nọ.
Tĩnh Văn nhìn bóng dáng Lục Thẩm Quân bế cô trở lên nhà lúc này mới yên tâm trở về.
Lục Thẩm Quân bế cô vào phòng đặt xuống giường, bộ váy của cô hơi lộn xộn trong quá trình vừa rồi làm