Diệp Ly Lạc vươn vai một cái bước xuống tầng đập vào mắt chính là thân ảnh Lục Thẩm Quân mặc một chiếc tạp dề màu xanh da trời trên tay cầm một đĩa bánh mì bước ra từ phòng bếp.
"Em thức rồi sao?"
"Em vừa mới dậy, hôm nay thím Trần có việc sao, anh phải vào bếp?"
Cô đi xuống tầng, vừa hỏi lại vừa cúi người ngửi ngửi, hương thơm bánh mì hòa cùng sốt vang, cái hương vị này đúng là quá kích thích vị giác rồi.
"Con dâu thím ấy chuẩn bị sinh vì vậy đã xin nghỉ mấy hôm về chăm con dâu rồi."
"À!" Trong nhà cũng không thuê quá nhiều người làm vì vậy thím Trần vừa đi có cảm giác trống vắng hẳn.
"Em ăn thử xem, anh vừa học làm."
"Anh vừa học làm sao?"
"Ừ, là vừa lên trên mạng tìm hiểu thử." Anh đương nhiên sẽ không nói cho cô biết thật ra là anh đã phải thử đi thử lại mấy lần mới có thể làm ra bánh mì thơm giòn vừa đủ, nước sốt đặc quyện này rồi.
Diệp Ly Lạc ánh mắt phát sáng nhìn anh, từ nhỏ cô chưa từng phải động qua việc nấu nướng, hầu như đều có đầu bếp riêng đến khi xuyên đến đây thì cũng là toàn ăn đồ ăn của thím Trần làm không thì mua bên ngoài.
Bằng này tuổi đầu nhưng cô chẳng hiểu chút gì về nấu nướng cả, bây giờ tự nhiên thấy chồng mình có thể vào bếp nấu ăn ngon như vậy trong lòng cảm thấy thật đắc ý, càng nhìn anh càng thấy thuận mắt.
Không nghĩ nhiều cô liền lấy một miếng bánh mì quệt chút sốt vang rồi cho vào miệng thưởng thức.
"Thế nào?" Anh hỏi, đáy mắt mong chờ.
Diệp Ly Lạc không trả lời nhưng cô lại giơ ngón tay cái lên gật đầu thán phục cũng đủ hiểu cô rất hài lòng với bánh mì sốt vang này.
Sau khi ăn sáng xong Lục Thẩm Quân tự mình lái xe chở cô đến đoàn phim.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người cũng là anh chủ động mở cửa xe giúp cô.
"Em vào đi, khi nào về thì gọi cho anh đến đón."
"Ừ em biết rồi." Cô gật gật đầu chờ khi bóng dáng anh đi mất vừa quay đầy lại thì đã bắt gặp ánh mắt chứa đầy ý cười của Thẩm Nhất Đồng:
"Chị ngưỡng mộ em quá đi, phải tu phúc ba đời kiếp này em mới lấy được người chồng tốt như Lục tổng đấy."
Khóe môi Diệp Ly Lạc giật giật, sao không phải là Lục Thẩm Quân tu phúc ba đời mới lấy được cô sao?
"Rồi sau này chị cũng sẽ gặp được người phù hợp với mình thôi." Chỉ cần là thuộc về nhau thì cho là sang hay nghèo trong mắt nhau đối phương cũng là người tốt nhất.
"Sau này sao? Chắc lúc đó chị cũng thành bà lão bốn mươi tuổi rồi."
"Bốn mươi tuổi mà là bà lão sao?"
"Còn không phải, khi đó chị sẽ xấu đi ai còn thích đây."
"Chị Nhất Đồng là xinh nhất nên chị đừng lo lắng, người yêu chị thật lòng sẽ không vì vẻ ngoài chị mà ghét chị