Tất các bác sĩ trong bệnh viện khi nghe đến đất nước có chiến sự Bentu thì ai nấy đều lo sợ, hiện tại đã là thời bình, nếu không phải tổ quốc có chiến tranh thì chẳng ai muốn đến những nơi có bom đạn, thế nên khi có "hai kẻ điên" tự nguyện xin đăng ký tham gia lực lượng mũ nồi xanh, cấp trên đã nhanh chóng ký đơn xác nhận để Hà Vân và Phương Vy đi Bentu trong thời hạn 6 tháng.
Bọn họ được đưa đến bệnh viện dã chiến số 3, những ngày đầu ở đây, Hà Vân và Phương Vy được huấn luyện đặc biệt để chuẩn bị sang vùng chiến sự.
Đứng dưới cái nắng gay gắt học kỹ năng sinh tồn khi gặp phải bom đạn, Phương Vy mặt mày nhễ nhại mồ hôi, không nén được bất mãn nói với Hà Vân: "Đấy, thế này mới là chân ái chứ.
Các anh bộ đội đẹp trai giống Quách Dĩ Kiên thế này mà mãi tận bây giờ mới được ngắm.
Sao không tuyển người đi Bentu sớm hơn để ngày nào mình cũng được ngắm trai đẹp cơ chứ?"
"Ở đây ai cũng đẹp trai, nhưng không ai bằng được Quách Dĩ Kiên".
Hà Vân đảo mắt nhìn một lượt, mấy anh bộ đội và bác sĩ quân y do được rèn luyện thể chất trong quân đội lâu ngày nên cơ bắp ai nấy đều cuồn cuộn.
Nhưng dưới con mắt của những đứa nghiện ngôn tình như cô và Phương Vy, bọn họ vẫn không thể nào sánh được với Quách Dĩ Kiên trong truyền thuyết.
Và đống cơ bắp kia, có lẽ cũng không thể rắn chắc ngon nghẻ bằng một người.
"Shit".
Thấy bản thân mình lại nghĩ đến người đàn ông áo đen kia, cô bực bội tự chửi mình một tiếng.
Không ngờ chỉ huy đứng gần đó nghe được, lập tức quát to:
"Đồng chí Vân, ra khỏi hàng".
Hà Vân giật thót mình, ngay lập tức bước lên ra khỏi hàng, giơ tay ngang thái dương hô tô: "Báo cáo, có".
"Nhiệm vụ đến Bentu lần này là gì?".
"Là thực hiện phòng chống dịch bệnh ở Bentu.
Nỗ lực toàn cầu, hoàn toàn chính danh, chính nghĩa trong việc bảo vệ hòa bình thế giới.
Góp phần giúp giữ gìn hòa bình Liên hiệp quốc".
"Cần làm gì sau khi đến Bentu?".
"Tự bảo vệ sức khỏe, tính mạng của bản thân.
Giúp nhân dân Bentu vượt qua dịch bệnh và thương tích của chiến tranh"
Chỉ huy nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt nghiêm nghị và cứng rắn, sau đó không nhân nhượng nói:
"Trong lúc luyện tập nói chuyện riêng, không tập trung luyện tập để tự bảo vệ sức khỏe bản thân ở vùng chiến sự.
Chạy mười vòng quanh sân cho tôi"
"Báo cáo, rõ".
Kết quả là Hà Vân phải đeo ba lô chạy 10 vòng quanh sân huấn luyện rộng bằng nửa cánh đồng, đêm về cả người đau mỏi, bàn chân bị phồng rộp khắp nơi.
Nhưng cô không hề trách móc hay oán thán một lời, bởi vì cô biết, đây mới là những khó khăn rất nhỏ trước khi đến Bentu, và cô muốn trả thù cho cha mẹ, nhất định phải vượt qua được tất cả.
Chớp mắt đã hết một tháng huấn luyện, đoàn bệnh viện dã chiến cấp 3 số 2 cuối cùng cũng lên đường đến Bentu.
Ngồi trên máy bay quân sự, Hà Vân theo thói quen mân mê sợi dây chuyền hình ngôi sao trên cổ, Phương Vy ngồi bên cạnh cô thì ngáp ngắn ngáp dài, mãi sau chợt nhớ ra chuyện gì đó mới quay sang hỏi Hà Vân:
"Sao trước khi lên máy bay không thấy cậu gọi điện chào tạm biệt bố mẹ thế? Gần đây hai bác có khỏe không?"
"À".
Cô khẽ buông sợi dây chuyền trong tay, không muốn nói sự thật với Phương Vy nên chỉ đáp: "Cũng bình thường.
Lúc lên máy bay là thời gian bố mẹ tớ hay ra sau vườn trồng rau, không mang theo điện thoại, thế nên tớ nhắn tin rồi".
"Bố mẹ cậu chỉ có mình cậu, giờ đi như thế này, hai người có ý kiến gì không?"
"Không, bố mẹ nói tôn trọng lựa chọn của mình, miễn an toàn trở về là được".
"Bố mẹ mình thì tuyên bố từ mặt mình rồi".
Phương Vy giọng điệu ỉu xìu, không can tâm nói: "Nhưng mà mình vẫn quyết tâm đi để kiếm trai đẹp trở về.
Đợi đến khi đó, chắc mình nịnh nọt vài câu là hai người xuôi ngay thôi".
"Ừ".
Hà Vân thục sự ngưỡng mộ Phương Vy vì vẫn còn cha mẹ, có một gia đình yên ấm, cô cười cười, vỗ vỗ vào vai Phương Vy: "Giờ vẫn còn sớm, cậu ngủ một giấc đi, còn 3 tiếng nữa mới đến Bentu, đến nơi chắc lệch múi giờ với cả nhiều thứ lạ lẫm nên hơi khó thích nghi đấy"
"Tớ biết rồi, cậu cũng ngủ đi".
Máy bay lao đi trên bầu trời, ba tiếng sau cũng hạ cánh xuống thủ đô Iva của đất nước Bentu.
Nơi này vào giữa tháng 4 có khí hậu nóng nực, cây cối xanh tốt mọc trên lớp đất đai cằn cỗi, một thủ đô của đất nước mà chỉ có lác đác mấy tòa nhà cao tầng đầy vẻ cô quạnh, khác hẳn với không khí tấp nập nhưng yên bình và thoải mái ở Việt Nam.
Nghe nói, chiến sự xảy ra khắp nơi ở Bentu, lý do bởi vì quốc gia cằn cỗi này sở hữu một lượng tài nguyên dầu mỏ và kim cương khổng lồ mà bất cứ ai cũng muốn tranh giành nên mới dẫn đến chiến tranh.
Người dân Bentu sống trên rất nhiều tài nguyên quý hiếm nhưng cơm lại không đủ no, mặc không đủ ấm, đau ốm hay bị thương cũng chẳng có điều kiện chữa trị, tóm lại, họ chẳng có ngày nào được yên bình.
Phương Vy nhìn những chiếc xe tăng di chuyển trên đường, lại thấy những người lính của hai bên tham chiến cầm súng đi lại khắp nơi, liền thở dài: "Anh nào cũng vác súng mà chả thấy anh nào ngon trai cả.
Trông chán quá".
"Đúng là chẳng ở đâu như Việt Nam mình nhỉ? Hòa bình, thoải mái, ra đường không sợ dính bom đạn, cũng chẳng thấy ai cầm súng ra ngoài".
"Thế mới cần chúng ta đến đây để giữ gìn hòa bình chứ".
Phương Vy nhìn cô cười: "Mà tớ nghe nói ở đây còn có một tổ chức gì gì của người Châu Á đấy.
Bọn họ không tham chiến, nhưng hình như quân đội của bên Bentu và phiến quân không dám động vào bọn họ".
"Sao cậu biết?".
Hà Vân kinh ngạc hỏi.
"Ban nãy tớ nghe thấy mấy anh quân y nói với nhau thế.
Các ông ấy nói nhiều lắm, nhưng đại loại là ở Bentu có hai bên chính đang tham chiến, một là bên quân đội tự xưng Bentu, hai là phiến quân nổi dậy.
Bên thứ 3 là thì ít được nhắc đến, cũng không nhiều người biết, nhưng nghe nói bọn họ có tiềm năng quân sự mạnh lắm, khai thác kim cương rất lâu nhưng không một bên nào dám đụng đến họ".
"Không biết là ai mà dã man vậy nhỉ? Tiềm lực quân sự mạnh đến mức không một ai dám động đến thì chắc hẳn không phải dạng vừa đâu".
"Tớ cũng nghĩ thế".
Ánh mắt Phương Vy đột nhiên sáng lấp lánh: "Mấy anh bên này đô con nhưng da đen quá, lắm râu nữa, chả có gì hấp dẫn.
Biết đâu mấy anh người Châu Á của bên thứ 3 kia ngon nghẻ hơn.
Người Châu Á không phải dạng vừa đâu".
Hà Vân bật cười, kéo tay Phương Vy lên xe Jeep: "Đi thôi, không muốn chạy 10 vòng dưới nắng 40 độ thế này thì đi nhanh lên".
Đoàn xe của bệnh viện dã chiến số 3 là lực lượng giữ gìn hòa bình của Liên Hiệp Quốc, làm nhiệm vụ phòng chống dịch bệnh ở Bentu, và thực hiện các nhiệm vụ nhân đạo, hơn nữa Việt Nam cũng không phải là quốc gia tham chiến nên được cả hai bên quân đội ở Bentu đón tiếp rất nhiệt tình.
Ở đây, bất kể là lính hay người dân đều rất yêu quý và tôn trọng đất nước Việt Nam, và có một luật bất thành văn rằng, bất cứ bên nào cũng sẽ không bao giờ nổ súng vào lực lượng mũ nồi xanh, thế nên đoàn xe Jeep có cắm cờ xanh của bệnh viện dã chiến số 3 có thể di chuyển an toàn từ thủ đô Iva về đến một vùng chiến sự cách đó hơn 40 kilomet cũng không hề xảy ra bất cứ sự cố gì.
Tuy nhiên, chỉ huy vẫn dặn dò tất cả mọi người trong đoàn phải cẩn thận, vì súng đạn vốn không có mắt, đạn lạc có thể bay đến bất cứ lúc nào.
Khi đặt chân xuống đến thị trấn nhỏ Leno, đoàn bọn họ được sắp xếp vào ở trong mấy ngôi nhà lợp bằng lá cọ, chỉ huy ra lệnh cho mọi người tranh thủ tắm rửa và nghỉ ngơi, chuẩn bị cho nhiệm vụ phòng chống dịch bệnh và chữa trị cho những người lính bị thương vào ngày mai.
Có điều, sau khi đến Bentu, cả đoàn bệnh viện dã chiến thậm chí còn không có nổi một đêm yên bình!
Đêm đầu tiên ở đất nước xa lạ, Hà Vân sờ sợi dây chuyền trên cổ một lúc lâu vẫn không thể thiếp đi.
Ngôi nhà dựng bằng lá cọ này hơi trống trải, đêm đến sương xuống gió lùa vào khắp nơi, hơn nữa nơi họ nằm cũng chỉ có một chiếc chiếu mỏng, Hà Vân ngứa ngáy chẳng tài nào chợp mắt được.
Mãi đến khi cô có thể thiu thiu thiếp đi thì mấy tiếng súng nổ từ phía xa vọng đến khiến Hà Vân giật bắn mình, bật dậy thì thấy các bác sĩ ở bệnh viện quân y số 3 cũng đã dậy hết.
Chỉ huy là người có kinh nghiệm đến các vùng chiến sự, thấy vẻ mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ hốt hoảng mới lên tiếng động viên:
"Không sao đâu.
Sẽ không bên nào nổ súng vào chúng ta".
"Nhưng mà…".
Một bác sĩ quân y trẻ măng, lần đầu tiên nghe thấy tiếng súng của chiến tranh thực sự thì không nén nổi run rẩy: "Lỡ họ ném bom vào đây thì phải làm sao ạ?"
"Chạy".
Chỉ huy dứt khoát đáp.
Không khí trong căn nhà dựng bằng cọ lại càng thêm căng thẳng hơn, nhưng không ai nói chuyện, chỉ im lặng và chuẩn bị sẵn sàng tư thế để chạy khi có bom không may ném trúng đến.
Tới gần sáng, một loạt tiếng súng dồn dập vang lên ngay bên tai khiến mọi người càng thêm đứng ngồi không yên, sau đó có khoảng 5, 6 người lính quân đội Bentu cầm súng chạy xồng xộc vào căn nhà bọn họ đang ngồi.
Chỉ huy ngay lập tức đứng thẳng dậy, tất cả những người phía sau cũng đứng dậy theo.
May sao, lúc vào đến nơi, mấy người lính kia không hề xả súng vào bọn họ mà chỉ nói:
"Chúng tôi có vài người bị thương, cần sơ cứu.
Xin hãy giúp chúng tôi".
Tất cả mọi người trong đoàn đều đã được học tiếng Bentu, sau khi nghe thấy vậy liền lập tức chạy tới lấy đồ đạc chuẩn bị sơ cứu.
Trong khi đó, chỉ huy nói: "Được, hãy dẫn chúng tôi đến nơi có người bị thương".
"Mau đi theo tôi".
Ra bên ngoài mới biết bầu trời đêm ở Bentu đã sáng rực, nhưng không phải do ánh bình minh mà là do bom và đạn bắn ở khắp nơi.
Hà Vân xách túi đồ chạy theo những người lính Bentu, lúc nhìn thấy một người lính khác bị đạn bắn trúng bụng, một phần ruột bị lòi hẳn ra ngoài, cô lập tức ngồi sụp xuống, dùng tiếng Bentu nói chuyện:
"Tôi là bác sĩ của Việt Nan.
Anh cảm thấy thế nào?"
"Đau… bác sĩ… cứu tôi".
Người lính kia thều thào, túm lấy tay Hà Vân nói.
Cô một tay lôi hộp đồ ra, tay còn lại nắm chặt lấy tay người lính đó: "Bình tĩnh, anh sẽ không sao hết.
Sơ cứu xong, đến bệnh viện chữa trị là sẽ không sao".
"Cảm ơn… cảm ơn"…
Bằng kinh nghiệm và kỹ năng của mình, Hà Vân nhanh thoăn thoắt sơ cứu vết thương, cẩn thận bảo vệ phần ruột bị lòi ra ngoài của người lính kia rồi vẫy hai người lính Bentu khác, bảo họ dùng cáng đưa anh ta đến bệnh viện.
Sau đó, cô liên tục đem hộp đồ của mình đi sơ cứu cho người khác, lát sau, Hà Vân tự tìm thấy một người bị thương nằm ở cạnh một gốc cây.
Anh ta không mặc đồ lính mà chỉ ăn mặc bình thường, quần áo lấm lem, khuôn mặt đen đến mức nếu không để ý kỹ sẽ không biết là một người đang nằm ở đó.
Hà Vân vội vàng quỳ xuống hỏi bằng tiếng Bentu: "Anh có sao không? Anh bị thương ở đâu?".
Người kia im lặng không trả lời, Hà Vân lại sốt ruột vén áo anh ta lên, cuối cùng mới phát hiện ra anh ta không phải người da đen mà là người Châu Á.
Khuôn mặt kia rõ ràng đã bị bôi dầu mỡ lên để tránh bị người khác phát hiện.
Mặc dù trong lòng có cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng bản thân là một bác sĩ cứu người, Hà Vân đành mặc kệ những thắc mắc trong lòng, cũng mặc kệ sự chống đối của người đó, lập tức sơ cứu và khâu lại vết thương cho anh ta.
Khi vừa xong, cô lại bị gọi đến nơi khác, thành ra cũng chẳng có cơ hội để hỏi han người đó thêm nữa.
Cả một đêm chạy đông chạy tây cấp cứu cho những người lính bị thương ở thị trấn Leno, đến gần sáng tiếng súng kết thúc cũng là lúc mà tất cả mọi người của bệnh viện dã chiến số 3 mệt đến kiệt sức.
Bọn họ uể oải quay lại căn nhà dựng bằng lá cọ, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.
Chỉ duy nhất còn chỉ huy vẫn còn giữ vững tinh thần, cầm sổ nhìn quanh một lượt rồi đọc tên từng người để điểm danh.
"Hà Vân".
"Báo cáo, có"
"Phương Vy"
"Báo cáo, có".
"Thành Đạt"
"Báo cáo, có".
"Minh Đức"
"Báo cáo, có".
Thấy quân số đầy đủ, chỉ huy mới tạm yên tâm, nhưng cũng không thể để mọi người ngủ thêm mà chỉ cho tất cả ngồi thêm một lúc rồi bắt tất cả ra bờ suối phía sau căn nhà để tắm rửa.
Lúc này, trên người ai cũng toàn máu là máu, lấm lem bẩn thỉu, Phương Vy mặt mũi bơ phờ, cô đưa tay vốc từng vốc nước tạt lên mặt, nói với Hà Vân: "Mẹ ơi, mới đến hôm đầu tiên mà đã