“Con m.ẹ nó, Trần Văn, ngạc nhiên lắm phải không?”.
Lâm Cảnh Kỳ nhìn hắn, hét to đến mức gió tuyết mịt mù cũng không thể át được giọng của anh ta.
Trần Văn không nghĩ một kẻ ngu ngốc đã từng hèn mọn làm tay sai dưới chân hắn, bây giờ lại có gan lớn đến vậy.
Hơn nữa, rõ ràng hắn đã sai người theo sát từng bước của Lâm Cảnh Kỳ, ngay cả thiết bị liên lạc của Lâm Cảnh Kỳ cũng bị hắn theo dõi, tất cả đều không có động tĩnh gì khả nghi.
Vậy thì Lâm Cảnh Kỳ đã liên lạc với Tô Vũ Phong từ khi nào? Bằng cách gì?
“Giỏi thật Lâm Cảnh Kỳ”.
Trần Văn hơi nheo mắt, thần sắc u ám, xảo quyệt hệt như một con sói đang rình mồi: “Mày dám phản bội tao?”.
“Tao chưa từng đi theo mày, làm gì có chuyện phản bội mày?”.
Lâm Cảnh Kỳ cười nhạt: “Trần Văn, tao không phải một con c.h.ó cho mày điều khiển mãi đâu”.
“Ồ, mày không làm c.h.ó cho tao mà chuyển qua làm c.h.ó cho Tô Vũ Phong từ bao giờ vậy? Anh cả của mày đã ném cho mày cục xương gì để mày phải mạo hiểm chạy đến tận Nam cực làm kẻ c.hế.t thay cho hắn thế?”.
Lâm Cảnh Kỳ bị chửi đến nóng mặt, hùng hổ định nói lại, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe Tô Vũ Phong lên tiếng trước: “Một trò không thể chơi hai lần đâu, Trần Văn”.
Bóng dáng của Tô Vũ Phong cao lớn, màu áo đen nổi bật giữa cả một vùng tuyết trắng xóa, bình thản và hiên ngang khiến Trần Văn cảm thấy tâm trạng có chút áp lực: “Bây giờ một mình mày một chiến tuyến, người của Đông Xưởng một chiến tuyến.
Có nói gì cũng không thể chia rẽ Đông Xưởng”.
Câu nói này làm tim Lâm Cảnh Kỳ đột nhiên nhói một cái, hắn đột nhiên có cảm giác như Đông Xưởng hoang tàn của hắn đang sống lại những ngày huy hoàng như trước đây.
Anh cả của hắn nói Uy Việt và Cảnh Kỳ cùng một chiến tuyến, hắn cũng muốn như vậy, trở về làm em trai của Tô Vũ Phong.
Trần Văn liếc sắc mặt của Lâm Cảnh Kỳ, biết không thể lay chuyển hắn nữa, trong bụng liền nghiến răng kèn kẹt: “Tô Vũ Phong, mày quá giỏi”.
“Không đến lượt mày đánh giá”.
Trần Văn nhếch môi cười nhạt: “Từ bao giờ? Mày đã làm cách nào để dụ dỗ một con c.h.ó không não như Lâm Cảnh Kỳ đứng về phía mày?”.
Nhắc đến vấn đề này, trong đầu Tô Vũ Phong bất giác sượt qua hình ảnh của một người phụ nữ.
Hà Vân của anh, bác sĩ của anh, chính cô là người đã nghĩ ra cách truyền tải thông tin cho Lâm Cảnh Kỳ ngay trước mặt Trần Văn mà hắn không hề hay biết.
Cô nói với anh, oán hận một người chỉ thêm mệt mỏi cho chính bản thân, chi bằng thêm bạn bớt thù.
Nếu Lâm Cảnh Kỳ ân hận, hãy để cho hắn một đường quay đầu.
Cho nên hai người mới âm thầm vạch ra kế hoạch này.
Khi đó, Lâm Cảnh Kỳ đến Vân Sơn để tham dự đám tang của chú Ba, bọn họ đã diễn một màn, Hà Vân đưa bình tro cốt của chú Ba cho Lâm Cảnh Kỳ.
Khi hắn nhận lấy, liền phát hiện ra dưới đáy bình có khắc những chữ nổi, chỉ sờ tay vào là có thể đọc được.
Những chữ ở đó chính là: Muốn chuộc tội thì hãy tiêu diệt Thiên Hạ Hội, trả thù cho chú Ba.
Lâm Cảnh Kỳ đọc xong, toàn thân bỗng chốc run lên, giây phút đó hắn đã hiểu, Tô Vũ Phong hóa ra chưa từng bỏ rơi hắn, vẫn cho hắn một cơ hội để chuộc tội.
Lâm Cảnh Kỳ cố ý ôm bình tro cốt ra thật xa, dùng tay đọc hết những chữ trên bình tro cốt.
Hiểu rõ kế hoạch của Tô Vũ Phong, hắn lại làm như đã rải xong tro cốt của chú Ba, ném thẳng bình tro ra giữa hồ, hoàn toàn phi tang chứng cứ.
Kể từ lúc đó, Lâm Cảnh Kỳ vẫn ẩn nhẫn giả vờ làm con rối cho Thiên Hạ Hội, nhưng trong lòng đã xác định rất rõ ràng, hắn phải g.iế.t Trần Văn, trả thù cho chú Ba.
Giống như lời Tô Vũ Phong nói, trên lưng gánh tội, vẫn phải một lòng hướng thiện.
Sau cùng, Lâm Cảnh Kỳ lên tiếng: “Đối với Đông Xưởng, lúc nào anh em cũng là người một nhà.
Tô Vũ Phong không dụ dỗ tao, là tao muốn hướng thiện”.
Nói đến đây, Lâm Cảnh Kỳ lại siết chặt tên lửa trên vai: “Trần Văn, hôm nay tao nhất định sẽ lấy mạng mày để đền tội cho chú Ba”.
“Có bản lĩnh đó rồi hãy nói”.
Bộ dạng Trần Văn vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không vội chạy trốn, cũng chẳng ra lệnh tấn công, chỉ thỉnh thoảng lại liếc xuống dưới chân mình: “Lâm Cảnh Kỳ, tao còn muốn hỏi một việc”.
Tô Vũ Phong nghe Trần Văn nói xong câu này liền cảm thấy có gì không đúng, anh cúi đầu nhìn mặt băng, bên dưới vẫn có vẻ yên bình nhưng Tô Vũ Phong như có thể cảm nhận được chấn rung rất nhẹ của nó.
Khi mọi người còn chưa có ai phát hiện ra điều gì thì Tô Vũ Phong đã gầm lên: “Vào trong xe”.
Trần Văn nghe câu này của anh, liền bực bội chửi thề một tiếng: “Mẹ k.iếp”.
Sau đó, nhanh như cắt nhảy lên chiếc xe ở ngay bên cạnh, đồng thời lúc này đàn em của hắn cũng nã súng túi bụi về phía Lâm Cảnh Kỳ, ép Lâm Cảnh Kỳ không thể khởi động tên lửa.
“Con mẹ nó”.
Lâm Cảnh Kỳ hét lên: “Anh cả, g.i.ết ch.ế.t Trần Văn đi…”
Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì mặt băng dày trước mặt liền vang lên mấy tiếng “ầm… ầm…” như sấm nổ, ngay sau đó là một chiếc tàu ngầm to khủng khiếp từ bên dưới trồi lên, ở ngay vị trí gần đoàn xe của Tô Vũ Phong.
Hà Vân đang ngồi sau xe của Trần Văn, nhìn thấy con tàu ngầm đội băng vọt lên liền kinh hãi đến trợn trừng mắt, cô muốn hét một tiếng “Chạy đi”, nhưng miệng bị bịt chặt, không thể thốt được nên lời.
A Mẫn ngồi bên cạnh thấy vậy liền bực bội mắng chửi: “Câm miệng”.
Cô ta cũng sốt ruột muốn lao ra ngoài cứu Tô Vũ Phong, nhưng Trần Văn còn đang ở đó, nếu dám động, hắn sẽ không ngần ngại tặng cho A Mẫn một phát đạn.
Thậm chí cả Hà Vân nếu còn nháo thì cũng chẳng thể được c.hế.t toàn thây.
Trần Văn ngồi ở ghế phụ phía trước, vừa quắc mắt lườm hai người phụ nữ ở phía sau một cái, vừa ra lệnh cho đàn em dẫm chân ga lùi lại, phá tan vòng vây của Lâm Cảnh Kỳ: “Tô Vũ Phong để tàu ngầm xử lý, tất cả tập trung g.iế.t c.hế.t Lâm Cảnh Kỳ”
“Rõ, đại ca”.
Hơn hai trăm người của Thiên Hạ Hội lập tức đổi hướng súng, chĩa thẳng vào đoàn xe của Cảnh Kỳ ở phía sau.
Lâm Cảnh Kỳ lúc này vẫn kiên trì giữ chặt vòng vây, bên địch nổ súng, bên hắn cũng điên cuồng đáp trả.
Lâm Cảnh Kỳ ngồi sau lớp kính chống đạn trên xe, không bận tâm đến tiếng “pằng pằng” của đạn ghim vào kính hoặc sượt qua thép tóe lửa, chỉ liên tục gọi qua tai nghe: “Anh cả, anh cả.
Anh cả không sao chứ? Tô Vũ Phong, trả lời đi”.
Ở phía bên kia tàu ngầm lúc này, đoàn xe của Tô Vũ Phong đang phải kịch liệt lùi về phía sau, tránh khỏi vùng băng đang bị nứt lở do tàu ngầm trồi lên.
Nhưng bọn họ cứ lùi một mét, tàu ngầm cũng đuổi theo một mét, theo đó băng cũng liên tục vỡ ra, nếu bọn họ chỉ chậm một nhịp thôi cũng có thể sẽ rơi thẳng xuống biển nước lạnh ở ngay bên dưới.
Tô Vũ Phong không muốn Lâm Cảnh Kỳ phân tâm, đành nghiến răng nói: “Xử lý Thiên Hạ Hội bên đó, tàu ngầm để tôi xử lý”.
Lâm Cảnh Kỳ hai tay hai súng bắn tán loạn ra bên ngoài, lại nhìn mấy kẻ của Thiên Hạ Hội vừa trúng đạn của anh ta, gật đầu: “Anh cả, cẩn thận.
Thiên Hạ Hội bên này giao cho tôi”.
Tô Vũ Phong không đáp, chỉ đảo bánh lái mấy vòng để tránh hàng trăm khối băng đang cuồn cuộn trồi lên.
Anh ra lệnh cho Minh Trạch: “Trạch, khởi động tên lửa tomahoc”.
“Rõ”.
Minh Trạch ngay lập tức bật bốn năm lẫy công tắc trên nóc xe, từ trên trần xe Jeep của bọn họ liền trồi lên một bệ phóng tên lửa.
Tuy nhiên, tên lửa còn chưa kịp khởi động thì Minh Trạch đã nhìn thấy một nòng tháp pháo từ tàu ngầm đang xoay một góc 40 độ rồi khựng lại ngay ở phía xe mình.
Mồ hôi lạnh trên trán Minh Trạch lập tức túa ra, toàn thân cứng ngắc: “Đại ca…tháp… pháo”
“Rẽ sang phải”.
Tô Vũ Phong nhìn thấy nòng tháp pháo chĩa thẳng về phía Minh Trạch liền gầm lên: “Sang phải.
Ngay lập tức”.
Minh Trạch ngay lập tức xoay bánh lái sang phải, nhưng đổi hướng trên băng gian nan vô cùng, bánh xe bị xoay vòng vòng, nhất thời cũng không biết phương hướng ở nơi nào.
Xe của Minh Trạch vừa rời khỏi vị trí chưa đầy 10 mét thì một đạn pháo từ nòng của tàu ngầm phóng đến, một tiếng “ầm… ầm” kinh thiên động địa vang lên, băng tuyết bị bắn vỡ bay mù mịt khắp nơi.
“Mẹ k.iếp”.
Minh Trạch bị xe nóc nảy đến mức đầu óc quay cuồng, từng khối băng nứt toác rồi rơi ầm ầm xuống biển khiến ngay cả xe anh ta cũng nghiêng ngả: “Xe của em sắp chìm rồi”.
“Mở cửa nhảy ra”.
Long đang lái xe cách đó không xa, nhìn thấy hai bánh xe của Minh Trạch đã tụt xuống mặt nước liền gầm lên: “Mẹ k.iế.p, Trạch.
Nhảy ra ngoài”.
Minh Trạch hừ lạnh một tiếng, thấy xe nghiêng quá 50 độ thì không dám chần chừ nữa, đành xách khẩu súng rồi mở cửa xe nhảy ra ngoài.
Anh ra vừa đập người xuống mặt băng thì chiếc xe kia cũng chìm nghỉm xuống mặt biển.
Long lúc này cũng không buồn bận tâm đến chuyện đang đi trên mặt băng, lập tức đạp chân ga đi với tốc độ 50km/h lại chỗ Minh Trạch.
May sao cả quãng đường bánh xe không bị trơn trượt, bình an đi thẳng một đoạn dài đến tận chỗ Minh Trạch.
Khi cách nơi cậu ta nằm khoảng 40 mét, Long dẫm mạnh chân phanh, chiếc xe đang lao nhanh lập tức hãm tốc độ, sau đó trượt dài thêm một đoạn.
Long vội mở cửa xe, vươn tay đến chỗ Minh Trạch: “Nắm lấy”.
Minh Trạch nghiến răng nắm lấy tay Long, vẫn còn tâm trí cười ngoác miệng: “Em chửi con m.ẹ nó chứ.
Thằng khốn đó lấy tàu ngầm xịn thế ở đâu vậy? Suýt nữa thì thiêu trụi em luôn rồi”.
“Cái này không phải lấy từ nhà máy sao?”.
Long liếc lên bên trên tàu ngầm, ở đó có mấy ký tự đặc biệt, rất giống ký tự chỉ dẫn mở cửa nhà máy: “Tao thấy chữ giống hệt.
Trạch, mày đừng nói là ban nãy mày để bọn Thiên Hạ Hội hack hệ thống của mày để lấy tàu ngầm đấy”.
Minh Trạch tức đến nghiến răng, anh ta cũng đã tính là cao thủ IT rồi, vậy mà bên Thiên Hạ Hội còn giỏi hơn nữa sao?
Anh ta ngao ngán cảm thán một tiếng: “Hóa ra người có thể hơn anh ta, không chỉ có một mình A Mẫn”.
“Fu.c.k”.
Long không bận tâm đến mấy lời này của Minh Trạch, chỉ nói: “Lại tới nữa rồi”.
“Hả? Cái gì lại tới nữa rồi?”.
Minh Trạch ngu ngơ hỏi.
“Đạn pháo chứ gì nữa hả? Lần này nhắm đúng xe tao rồi.
Mày đúng là sao chổi.
Á á...!Đại ca...!đạn pháo bắn em”.
Long ngay lập tức đảo tay lái, tránh quả đạn pháo đầu tiên, nhưng còn chưa kịp lau mồ hôi đã thấy bên phải tàu ngầm xuất hiện thêm một nòng tháp pháo nữa.
Lúc này, Trần Văn đang ở trên xe chống đạn phía bên kia tàu ngầm quan sát qua màn hình, thấy tháp pháo chưa thể tấn công Tô Vũ Phong, liền nghiến răng mắng một tiếng: "Mẹ k.iếp.
Tô Vũ Phong trong cái xe màu đen kia, tập trung tấn công xe hắn".
Tên ngồi bên cạnh nghe vậy liền gật đầu rối rít, sau đó chỉnh hai ống ngắm của tháp pháo đồng loạt hướng về phía xe của Tô Vũ Phong, chuẩn bị bấm nút khai hỏa.
Hà Vân ngồi ngay ở hàng ghế phía sau,