Tô Vũ Phong nhìn người phụ nữ của mình đang nằm bẹp trên tuyết, máu từ khoé miệng cô chảy xuống đỏ thẫm lớp băng tuyết bên dưới, hệt như một đoá hoa bị gió bão làm cho tả tơi… bất giác, trái tim anh liền xông lên một cảm giác đau đớn không thể nói được nên lời.
Nhưng ngoài đau đớn, còn có một sự phẫn nộ đang sôi sục trong huyết quản, cả một sự bất lực quá lớn lao…
Hà Vân lúc này đang nửa tỉnh nửa mê, da thịt lạnh ngắt đến mức tưởng như không sao có thể chống đỡ tiếp, vậy mà sau khi nghe thấy Trần Văn gọi ba chữ Tô Vũ Phong, cô lại như được tiếp thêm sinh lực, yếu ớt mở mắt ra.
Nhìn thấy Tô Vũ Phong bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt mình, Hà Vân thực sự rất muốn rơi nước mắt, nhưng hiện tại, cô biết nước mắt mình sẽ làm anh đau lòng, cho nên chỉ có thể gắng sức lắc đầu: "Em không sao…"
Gió tuyết quá lớn, Tô Vũ Phong không nghe được giọng cô, nhưng anh đọc được khẩu hình từ miệng Hà Vân, đáy lòng như bị xé toạc, đau đến mức máu thịt hòa trộn.
Bàn tay Tô Vũ Phong siết chặt thành quyền, mạnh đến nỗi các khớp xương kêu răng rắc: “Trần Văn, tao vẫn biết mày là kẻ mà trò bẩn thỉu gì cũng dám làm.
Nhưng không ngờ mày hèn đến mức động tay chân với cả một người phụ nữ”.
Dưới trời mưa tuyết mịt mù, sắc mặt Tô Vũ Phong dường như còn lạnh cả hơn gió bão: “Lấy một người con gái yếu ớt làm đệm đường thoát thân, như thế cũng xứng làm đại ca của một bang phái lớn?"
“Giữa mạng sống và mấy thứ danh hão huyền đó, tao chọn mạng sống”.
Trần Văn cười nhạt: “Tô Vũ Phong, hôm nay mày có g.iế.t tao, tao cũng sẽ cho mày sống một đời đau khổ.
Có ch.ế.t tao cũng sẽ kéo theo người đàn bà của mày.
Thế nên tốt nhất mày nên lựa chọn đi Tô Vũ Phong, một là đưa composite cho tao và để Thiên Hạ Hội rời khỏi đây, hai là nhìn con đàn bà của mày c.hế.t trong tay tao".
Hà Vân nằm trên tuyết lạnh ngắt, máu trong người dường như đã sắp kết thành băng.
Cô là bác sĩ nên hiểu rõ, với thương tích thế này, Tô Vũ Phong có cứu được cô thì bản thân cô cũng không thể trụ nổi cho đến khi về đến Việt Nam.
Nếu nhất định sẽ c.hế.t, vậy thì còn bắt anh đánh đổi composite làm gì chứ? Bắt anh đánh đổi công sức 10 năm qua vì một người sắp c.hế.t như cô làm gì chứ?
Hà Vân nghĩ đến đây, đành hít sâu vào một hơi, cố gắng rướn chút sức tàn cuối cùng để nói với Tô Vũ Phong: “Mặc kệ em, đi đi… mang composite đi đi, Phong, mặc kệ em”.
Hà Vân còn chưa nói hết câu thì Trần Văn đã nâng chân định đá thẳng vào người cô, tuy nhiên hắn chưa kịp chạm đến người Hà Vân thì một viên đạn xuyên giáp từ đâu bay đến, ngay lập tức sượt qua mũi giày Trần Văn, khiến hắn lập tức khựng lại.
Trần Văn ngẩng đầu liền thấy Minh Trạch đang vác trên vai một khẩu súng xuyên giáp.
Anh ta nghiến răng nói: “Mày đánh thử lần nữa xem đạn của tao nhanh hơn hay chân mày nhanh hơn".
Trong lòng Trần Văn thầm chửi bậy một tiếng, nhưng ngoài mặt, chỉ có thể gườm gườm nhìn đoàn người vũ trang đầy đủ của Tô Vũ Phong.
Hiện tại, hắn hoàn toàn thất thế, chỉ có thể dựa vào Hà Vân để duy trì sinh mạng đến tận bây giờ, Trần Văn nhận ra vừa rồi mình suýt chút nữa thì làm chuyện ngu ngốc, đành phải dịu giọng: "Tô Vũ Phong, không còn nhiều thời gian đâu.
Dưới thời tiết lạnh thế này, người phụ nữ của mày không có quần áo sưởi ấm, không thể chịu nổi quá 5 phút đâu.
Nếu mày đồng ý giao composite cho tao thì thu vũ khí, tao sẽ đưa cô ta lên xe, khi nào cảm thấy an toàn, sẽ trả người cho mày".
Tô Vũ Phong liếc qua da thịt tím ngắt của Hà Vân, không đáp lời, nhưng chỉ hai giây sau đã nâng tay lên, lặng lẽ khoát tay một cái.
Bọn Minh Trạch lập tức nhận lệnh anh, nhanh chóng hạ vũ khí xuống.
"Trần Văn, đưa cô ấy lên xe".
Hai mắt Tô Vũ Phong đỏ ngầu, cổ họng chát đắng như bị ai cào xé: "Sưởi ấm cho cô ấy ngay lập tức.
Nếu cô ấy có vấn đề gì, tao hứa với mày, tao sẽ không cho mày một viên đạn c.hế.t ngay đâu".
Anh ngừng lại một giây, nhấn mạnh từng chữ: "Mà là cho mày sống không bằng c.hế.t".
Trần Văn đang đứng trong gió tuyết, nghe xong câu này bất giác lại có cảm giác lạnh từ sống lưng chạy dọc ra ngoài.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để lưỡng lự, Tô Vũ Phong đã đồng ý thả hắn vì một người phụ nữ, hắn phải nắm chặt lấy cơ hội nghìn năm có một này.
Trần Văn vội vàng quắc mắt, ra hiệu cho đàn em xốc Hà Vân lên xe, không đóng cửa, để họng súng của hắn vẫn chĩa thẳng vào đầu cô.
Trần Văn nói với Tô Vũ Phong: "Được, người phụ nữ của mày, tao sẽ chăm sóc tử tế.
Nhất định sẽ trả cho mày không thiếu một cọng tóc".
"Tốt nhất là nên như thế"
"Tao đã đưa cô ta lên xe rồi, tạm thời cô ta sẽ không c.hế.t vì lạnh đâu".
Hai mắt Trần Văn đảo liên hồi, dò xét composite trong đoàn xe của Tô Vũ Phong: "Việc còn lại, giao composite cho tao".
Tô Vũ Phong nhìn chằm chằm hắn vài giây, không đáp.
Trần Văn lại sợ Tô Vũ Phong không chịu trả một cái giá quá lớn thế bởi vì một người phụ nữ, cho nên lại bồi thêm một câu: "Dù sao cô ta cũng cần phải chữa trị.
Trên xe tao có thuốc, mày đưa composite, tao sẽ đưa thuốc cho cô ta".
"Được".
Tô Vũ Phong nhìn bóng dáng Hà Vân thấp thoáng sau cửa kính chống đạn trên xe của Trần Văn, sau đó mới quay đầu nói với Minh Trạch: "Giao xe có composite cho hắn".
Minh Trạch một bụng đầy căm phẫn và bất mãn, nhưng không thể làm gì khác, đành "vâng" một tiếng rồi lái chiếc xe chở composite đến chỗ Thiên Hạ Hội.
Lúc đến nơi, hai bên vẫn gườm gườm chĩa súng vào nhau nhưng không bên nào nổ súng, đám đàn em của Trần Văn kiểm tra thùng xe, xác nhận đúng là composite mới gật đầu báo cáo lại cho hắn.
Trần Văn không nghĩ một người phụ nữ có thể đổi lại được nhiều thứ như thế này, liền hài lòng ra mặt.
Hắn cười đầy gian xảo: "Composite đã nhận.
Tô Vũ Phong, bây giờ tao rời khỏi đây, khi nào về đến Bentu, tao sẽ mang trả lại người cho mày".
Tô Vũ Phong lạnh mặt đáp: "Mày có thể di chuyển thêm 3 kilomet nữa, bỏ xe và người ở lại".
Giọng của anh đầy vẻ kiên quyết: "Trần Văn, đây là giới hạn cuối cùng của tao".
3 kilomet đường băng tuyết, nếu tính ra cũng là một quãng đường rất dài, Tô Vũ Phong có mọc cánh cũng chưa chắc đã đuổi theo được.
Trần Văn cảm thấy mình không thiệt, sau một lát suy nghĩ liền gật đầu: "Được.
Nhưng Tô Vũ Phong, nên nhớ, mày đừng giở trò với tao".
"Câu đó để nói cho mày nghe thì hơn".
Trần Văn không đáp, chỉ gườm gườm nhìn anh rồi quyết định quay người lên xe.
Hắn còn chưa ngồi yên vị đã ra lệnh xuất phát, bàn tay vẫn nắm chặt khẩu súng, mà nòng súng lại ở trên trán Hà Vân.
Ban đầu, hắn còn lo sợ Tô Vũ Phong sẽ không dễ dàng thả bọn chúng đi như thế, nhưng khi xe chạy được khoảng 15 phút rồi vẫn không thấy bóng dáng người của Uy Việt đâu, hắn mới thở phào một tiếng.
Trần Văn vỗ vỗ vào gương mặt đã lạnh ngắt của Hà Vân: "Con ranh con này vậy mà cũng có giá phết.
Tô Vũ Phong dám đổi composite, còn dám để tao đi vì mày.
Nhưng mà…".
Hắn cười cười, nhìn mạch đập yếu ớt trên cổ cô, xác định Hà Vân sẽ chẳng còn sống thêm được bao lâu nữa, trong lòng liền xông lên một cảm giác vô cùng sung sướng: "… Dù sao ba kilomet nữa, hắn cũng chỉ nhận được mỗi cái xác mày mà thôi".
Trần Văn thở dài một tiếng đầy thỏa mãn: "Nhưng trước khi mày c.hế.t, tao có lòng tốt nói cho mày biết một chuyện".
Hắn nói đến đây, lại thấy Hà Vân không động tĩnh gì liền xách cổ cổ lên, vỗ vỗ vào mặt cô mấy cái: "Trước khi c.hế.t thì nghe cho kỹ đây.
Thật đáng buồn, bác sĩ à.
Tại sao mày lại yêu đúng người đã gi.ế.t c.hế.t cha mẹ mày chứ? Mày có biết cách đây gần một năm, Tô Vũ Phong chạy trốn cái gì rồi mới gặp mày không?"
"…"
"Chính là hắn muốn tìm Huyền Vũ nên mới tìm đến cha mẹ mày.
Phải rồi.
Cha mày chính là người năm đó đã chế tạo ra ổ khóa của tứ tượng mà.
Cha mày là người ăn cắp Huyền Vũ, cuối cùng lại đem giấu nó ở chỗ mày".
"…"
"Tô Vũ Phong ơi là Tô Vũ Phong, mày g.iế.t cha mẹ người ta, rồi lại yêu con người ta… hahaaa, đúng là một trò cười.
Bác sĩ, thế nên tao nghĩ cách giải thoát tốt nhất cho mày là c.hế.t đi.
Đoàn tụ với cha mẹ mày, xuống suối vàng nhớ quỳ xuống xin họ tha tội cho mày nhé.
Còn Tô Vũ Phong, một ngày nào đó tao sẽ đích thân g.iế.t nó".
Đại não Hà Vân lúc này đã hoàn toàn tê cứng, khắp người đều bị thương, còn bị bỏ đói gần hai ngày trời, và quan trọng nhất là ban nãy cô còn bị ném ra ngoài trời - 30 độ khi không có quần áo giữ nhiệt.
Sức chịu đựng của cô, có lẽ chỉ có thể đến vậy mà thôi.
Dù sao… trước khi c.hế.t vẫn còn được nhìn thấy Tô Vũ Phong một