Editor: Chanh
Bầu trời xanh thẫm, những hàng cây hai bên đường đã đâm chồi nảy lộc, làm giảm bớt đi phần nào vẻ u ám do mây trời mang lại.
Thỉnh thoảng, một vài chiếc xe taxi chạy lướt qua trên đường, một lúc sau, nơi ngã tư xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh bước ra.
Áo khoác da dáng ngắn phối cùng chân váy chữ A dài đến gối vừa thời trang vừa tôn lên vóc dáng, cộng với gương mặt xinh đẹp khiến cô thu hút được không ít ánh mắt.
Trì Tĩnh nhìn tấm biển bị vài dây thường xuân ngăn trở, làm người ta không thể nhìn rõ được dòng chữ trên đấy.
- - Viện an dưỡng Thiên Sơn.
Lần cuối qua đây là trước khi cô xuất ngoại, tính toán cẩn thận đến bây giờ đã hơn ba năm.
Bước lên cầu thang, bốn phía chung quanh đều an tĩnh, phảng phất chỉ vang lên tiếng bước chân cùng hô hấp của bản thân.
Là viện an dưỡng tư nhân tốt nhất cả nước, Thiên Sơn hoàn hảo về cả cơ sở vật chất lẫn môi trường.
Tuy nhiên, dù tốt đến đâu thì đối với một số người, nơi đây không khác gì chốn ngục tù.
Trì Tĩnh đến khu VIP cao nhất, ở quầy lễ tân làm xong thủ tục đăng ký.
Sau khi nhân viên kiểm tra đối chiếu thông tin liền mang cô đi qua.
"Bệnh nhân vừa mới tỉnh ngủ, có lẽ là gặp ác mộng nên trạng thái không mấy ổn định.
Thời gian thăm hỏi tốt nhất không nên kéo dài."
Trì Tĩnh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trên chiếc giường đơn trắng như tuyết có một thân ảnh đưa lưng về phía cô.
Cậu bé mặc một bộ quần áo thể thao màu lam đậm, thân thể nhỏ gầy, không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như không hề nhận ra có người tiến vào.
Trì Tĩnh thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi qua.
"Hôm nay trời nhiều mây đấy." Cô nhẹ giọng nói.
Không được đáp lại cô cũng không để ý: "Đông Đông, chị đến thăm em nè."
Người con trai như bị giật mình tỉnh giấc, rốt cuộc cũng có phản ứng.
Cậu ấy quay đầu lại thật chậm, bờ mi vừa đen vừa dày khẽ giương lên.
Trì Tĩnh nở một nụ cười xinh đẹp, ngồi xổm xuống bên cạnh: "Tiểu Thư Đông, chị giữ lời đúng không? Vừa về nước là sẽ đến thăm em."
Người con trai bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi, chỉ là bởi vì bị bệnh nên thần thái thoạt nhìn có chút dại ra.
Cậu nhìn chằm chằm Trì Tĩnh một lúc lâu, bỗng nhiên kích động "A" mấy tiếng mới nói được một câu: "Chị...!Tiểu Tĩnh."
"Vẫn chưa quên chị sao, Đông Đông giỏi quá."
Tình huống của Thư Đông thoạt nhìn tốt hơn hẳn, so với trước đây nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều.
Đáy lòng Trì Tĩnh vui mừng.
Biết thằng bé có yêu cầu cao với thức ăn, Trì Tĩnh cũng không mang đồ ăn vặt qua.
Cô chỉ khen thưởng bằng việc đem mấy viên đường bỏ vào lòng bàn tay Thư Đông như trước đây.
"Một ngày một viên nhé?"
Thư Đông toét miệng cười, sau đó chỉ vào cửa phòng.
Trì Tĩnh sờ đầu thằng bé, nói cho cậu biết: "Hôm nay chỉ có mình chị, lần sau có cơ hội anh chị cùng đến, được không?"
Lúc còn ở bên cạnh Thư Luật, hai người có thời gian đều sẽ tới.
Nếu nói anh có điểm yếu nào, đại khái cũng chỉ có mình Thư Đông.
Một mặt dịu dàng của người đàn ông kia chỉ dành cho đứa nhỏ này.
Cũng chỉ có những người thực sự được Thư Luật đặt trong lòng mới có thể biết ánh mắt dịu dàng của anh là như thế nào.
- -
Đi ra khỏi viện an dưỡng, Trì Tĩnh trở về khách sạn lấy hành lý.
Sau đó lại một lần nữa ngồi lên xe, trở về trấn Hoài Nam, nơi cô lớn lên từ nhỏ.
Đèn đỏ chạy ngược từng giây, Trì Tĩnh yên lặng đếm ngược theo, lúc còn năm mươi tám giây, điện thoại chợt reo lên.
"Tới chưa?" Ở bên kia Hà Nhuế hỏi.
"Còn hơn mười phút nữa."
Đầu bên kia yên tĩnh một chút: "Cái đấy, tao càng nghĩ càng cảm thấy không khoa học.
Nguyên nhân mày với Thư Luật chia tay chẳng lẽ là do anh ta phương diện kia không được?"
Nếu không thì sao lại ngủ xong rồi đá được?
Trì Tĩnh ngẩn người, rồi lập tức dở khóc dở cười: "Không phải."
Cô xoa xoa huyệt thái dương, liếc tài xế bên cạnh một cái.
Khóe miệng anh ta treo một nụ cười quái dị như vừa nghe thấy được cái gì kì lạ.
"Mày đừng suy đoán lung tung, trước bỏ qua chuyện này đã."
Trì Tĩnh không ngờ tới Hà Nhuế sẽ nghĩ tới việc này.
Thư Luật với hai chữ" Không được" nào có liên quan gì đến nhau.
Anh có một căn phòng dài hạn ở khách sạn, lần đầu tiên của bọn họ chính là ở nơi này, Trì Tĩnh còn nhớ ngày đó là kỉ niệm hai năm yêu nhau.
Một đêm kia Trì Tĩnh không nhớ rốt cuộc làm mấy lần, chỉ biết là Thư Luật quả thực đã nghẹn thật lâu.
Nhưng mà không nghĩ tới sau đó không lâu bọn họ liền chia tay.
Thế nhưng cảm giác nóng rực tựa như bàn ủi đó, vẫn thủy chung khắc sâu ở trong lòng Trì Tĩnh.
...!
Mười lăm phút sau, Trì Tĩnh kéo va li xuống xe.
Lúc này là mùa hoa bìm bịp nở, ngôi nhà nhỏ bên cạnh hoa leo tím một mảng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thư Luật chính là ở gốc cây bên kia.
Tuổi trẻ nhưng anh đã tỏa ra khí chất cao quý, đến mời Văn Mạc Sơn làm người điều chế nước hoa cho thương hiệu Zing.
Bà nội Thư Luật là người sáng lập ra nước hoa Zing, khi còn sống chưa bao giờ để người khác tham gia vào việc điều chế hương.
Mấy chục năm huy hoàng kinh điển sau khi lão phu nhân qua đời chỉ có thể nhờ mặt tiền chống đỡ.
Vì để thay đổi cục diện lúng túng lúc đó, Thư thị đành phải mời nhiều nhà điều chế nước hoa mới.
Khi đó Trì Tĩnh đứng bên cửa sổ lầu hai, tầm mắt hoàn toàn bị người đàn ông sạch sẽ tuấn dật đứng nơi gốc cây dưới nhà thu hút.
Cho dù đã bảy năm trôi qua, nhưng hình ảnh kia vẫn rành rành trước mắt.
Trì Tĩnh "Thấy sắc nảy lòng tham" cũng từ một giây kia mà ra.
Đóng chặt cửa lớn, Trì Tĩnh khom lưng nhìn qua cửa kính mới đẩy cửa đi vào.
"Thím Ngọcccc" Cô ném hành lý xuống, bổ nhào vào người phụ nữ đã ngoài năm mươi, "Thím nhất định nhớ con muốn chết, đúng không?"
Thím Ngọc mang quần áo đã giặt chuẩn bị ra ngoài phơi, thấy Trì Tĩnh về vội vã bỏ chậu xuống, vui mừng kéo cô nhìn trái nhìn phải.
- -Gầy rồi.
Bà ra dấu một động tác tay.
"Vì không được ăn cơm thím nấu nên mới gầy đó."
Thím Ngọc sờ soạng mặt cô, mừng rỡ cười toe toét.
- -Buổi tối làm đồ ăn ngon cho con.
Thím chỉ chỉ lên lầu.
Trì Tĩnh ôm bà hôn một cái, chạy lạch bạch lên trên.
Lầu hai có một cửa sổ sát đất lớn, nhưng do hôm nay trời nhiều mây nên trong phòng hơi u ám.
Ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ gụ cạnh cửa sổ là một ông lão với mái tóc lưa thưa và thân hình rất mập.
Ông cúi người đọc báo nương theo ánh sáng yếu ớt bên ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trì Tĩnh một lát.
Sau khi tháo kính ra, ông từ tốn nói:"Đứng ngốc ở đó làm gì?"
"Suýt nữa con đã nhận không ra đấy." Trì Tĩnh "Chậc" một tiếng đi tới cạnh ông, "Con hỏi ngài đây thân mến, có phải ngài thừa dịp mấy năm