Editor: Chanh
Tối hôm qua Trì Tĩnh ngủ không mấy yên ổn, từng đoạn ký ức đan xen xuất hiện trong giấc mơ hỗn loạn.
Mười tám tuổi lần đầu tiên nhìn thấy anh, hai năm sau bọn họ ở cùng một chỗ, trong chớp mắt cảnh tượng lại biến thành cuộc sống ở Grasse.
Hình ảnh phức tạp mà hỗn loạn, thời gian thay đổi quá nhanh làm đầu óc Trì Tĩnh quay mòng mòng một trận.
Sau khi về nước tình trạng giấc ngủ của cô đã khá hơn nhiều, chỉ là giấc mộng kia khiến cô cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Cô nằm lại trên giường đến trưa.
Sau khi ăn trưa xong liền bị Văn Mạc Sơn xách người đuổi ra khỏi cửa.
"Cho con năm tiếng đồng hồ chuẩn bị xong xuôi, đừng làm mất mặt ông già đây."
Thế là Trì Tĩnh cầm danh thiếp của lão Văn đi tới tiệm trang điểm.
Văn Mạc Sơn làm người điều chế nước hoa hơn bốn mươi năm, đối với những buổi yến hội dối trá đầy khách sáo này đã sớm lười ứng phó.
Lần này "Tích cực" khác thường như vậy hẳn là có mục đích riêng.
Trì Tĩnh biết thì biết, chỉ là vừa ngồi xuống ghế đã bắt đầu buồn ngủ.
Mà ở bên kia, thư ký Hồng cũng đang vô cùng khổ cực.
Từ sau khi đem lời Thư Luật nhắn cho Trần Cách Phỉ, anh ta cảm thấy mình biến thành cái thùng để người ta trút giận.
Trần Cách Phỉ là giám đốc quan hệ công chúng, cùng Thư Luật tham gia các buổi tiệc rượu vẫn luôn là việc của cô ta.
Không nghĩ đến lần này thế mà Thư Luật lại thay đổi chủ ý.
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tóm lại đã đánh một phát vào mặt mũi cô ta.
"Gần đây tôi có làm chỗ nào không tốt sao?"
Kết thúc buổi họp, Trần Cách Phỉ cầm cặp tài liệu đứng dậy, nhìn Thư Luật giống như tùy ý hỏi một câu.
"Không có."
Vóc người anh vừa cao vừa gầy, bộ âu phục không chỉ ôm khít đường nét trên cơ thể, mà còn tôn lên cặp chân thon dài, tỉ lệ rất hoàn mỹ.
Anh thường mặc quần áo tối màu, nhưng hôm nay lại đeo chiếc cà vạt màu xanh ngọc.
Trần Cách Phỉ nhìn tay anh theo cổ áo trượt đến cổ tay áo, nhất cử nhất động đều cực kỳ vui mắt.
"Cà vạt anh lệch rồi." Cô buông tập tài liệu trong tay xuống tính đi qua.
Vào lúc này Thư Luật lại xoay người, ấn điện thoại nội bộ: "Thư ký Hồng, chuẩn bị xe."
Trần Cách Phỉ nhìn góc nghiêng đẹp đẽ của anh, không nói gì, bàn tay siết chặt lại.
- -
Một quãng đường dài, xe cộ đi lại ngày càng ít, cuối cùng chỉ có hàng cây lẻ loi hai bên đường trống trải.
Thư ký Hồng ngồi trong xe chờ đợi, mỗi lần đi qua đây trong lòng anh ta đều nặng nề.
Thư Luật ấn thang máy đi thẳng tới tầng cao nhất.
Nhân viên điều dưỡng nhìn thấy anh lập tức đứng dậy cung kính chào hỏi.
"Mấy ngày nay tình huống thế nào?"
"Bây giờ tình trạng của tiểu thiếu gia rất ổn định, cũng nghe lời hơn, mỗi ngày còn hỏi chúng tôi một lần là ngài có tới thăm cậu ấy hay không."
Thư Luật gật đầu, cất bước đi vào phòng bệnh.
"Thư Dư Chính gần đây có tới không?"
Điều dưỡng cẩn thận từng li từng tí lắc đầu.
Sắc mặt Thư Luật trầm xuống mấy phần.
Trong phòng Thư Đông đã ngủ say, Thư Luật giúp cậu kéo chăn lên đắp, chỉnh độ sáng trong phòng rồi ngồi xuống nơi ghế bên cạnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thư Luật dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Mãi đến khi di động rung lên mới đứng dậy rời khỏi.
Vòng qua cuối giường, tầm mắt của anh xẹt qua nơi tủ đầu giường một chút.
Bên trên có hai viên đường cùng một gói giấy.
...!
Sáu giờ tối.
Lăn qua lăn lại gần năm tiếng đồng hồ, Trì Tĩnh cảm giác mình đã lột một lớp da, đương nhiên kết quả đổi lại vô cùng mỹ mãn.
Trì Tĩnh nâng làn váy dạo qua một vòng.
Lễ phục màu xanh nhạt tôn lên nước da trắng nõn, cổ váy khoét sâu hình chữ V càng làm cô trở nên mấy phần gợi cảm.
Tổng thể mà nói, Trì Tĩnh khá hài lòng với tạo hình đêm nay.
Chỉ là...!
"Che giúp tôi hình xăm sau lưng một chút."
Văn Mạc Sơn căn thời gian vô cùng chuẩn.
Cô bên này vừa mặc áo khoác ngoài xong, xe đưa đón đã đi tới.
Trì Tĩnh xuống lầu, liếc mắt nhìn biển số xe, không khỏi bội phục lão Văn.
"Hóa ra ngài đốt tiền vào đây."
Trì Tĩnh mở cửa xe, khom lưng chuẩn bị ngồi vào.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong, động tác cùng ý cười bên môi dần cứng lại.
Thư Luật lẳng lặng nhìn cô, thần sắc lạnh băng, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Trong giây lát, Trì Tĩnh nói một câu: "Xin lỗi tôi không cố ý."
"Sầm" một tiếng, cửa xe bị đóng lại.
Cô lấy điện thoại ra, giả bộ vô ý đi ra phía sau nhìn biển số xe.
Xác định mình nhìn không sai mới nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại cho Văn Mạc Sơn.
"Thầy yêu quý, ngài có thể giải thích chuyện này là sao không?"
"Con thay ta tham gia tiệc rượu với Thư tổng, có vấn đề gì sao?"
Vấn đề lớn là đằng khác!
"Nhà điều chế nước hoa của Thư thị là ngài, con đi theo làm gì?"
"Con là học trò duy nhất của Văn Mạc Sơn ta!" Thanh âm già nua của Văn Mạc Sơn truyền đến, "Bất kể sau này con muốn vào chỗ nào, hôm nay đi theo Thư tổng chỉ có lợi chứ không có hại.
Hơn nữa năm đó Thư thị tới tìm ta ký hợp đồng cũng đã đồng ý sau khi ta về hưu, chức vụ sẽ do con tiếp nhận.
Còn việc có đồng ý hay không thì tùy con."
"Khi đó mà ngài đã quyết định như thế?" Vẻ mặt Trì Tĩnh không thể tin được, đấy là bảy năm trước đấy!
Đối với sự kích động của cô, giọng nói Văn Mạc Sơn mang theo mấy phần nghiêm túc: "Trì Tĩnh, lúc trước vì sao con muốn xuất ngoại? Bây giờ vì sao lại muốn trở về? Con nghĩ thông suốt rồi đưa ra quyết định có muốn thuận theo sắp xếp của ta hay không."
Văn Mạc Sơn cúp điện thoại.
"...!Tôi đi gọi Trì tiểu thư nhé?"
Trong xe vẫn vắng vẻ, đợi nửa ngày thư ký Hồng mới cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu.
Nhìn thấy Trì Tĩnh, anh ta liền hiểu vì sao lần này không dùng Trần Cách Phỉ.
"Chờ cô ấy lên." Thư Luật lật tài liệu trong tay, đầu cũng không ngẩng.
Vừa mới nói xong, cửa sau đã bị mở ra, Trì Tĩnh nhanh nhẹn lên xe.
"Ngại quá, có thể lái được rồi."
Ngoài cửa sổ đèn đường lấp