Editor: Chanh
Màn đêm mờ ảo, trong không khí oi bức phảng phất chút hơi ẩm ướt, bầu trời không một ánh sao, chỉ có vầng trăng bàng bạc treo lơ lửng.
Thư Luật bước xuống từ chiếc Bentley màu đen, ống quần tây hơi rũ xuống theo chuyển động của anh.
Anh để áo khoác trên xe, cổ áo sơ mi trắng được miết phẳng ra.
Hai chiếc cúc trên cùng đã bị cởi, để lộ ra yết hầu gợi cảm.
Nâng tay lên nhìn đồng hồ, Thư Luật bước vào thang máy, đi tới câu lạc bộ đã hẹn trước với Nghiêm Hạo.
Nếu như là mấy năm trước, nơi Nghiêm Hạo tìm chắc chắn là một quán bar.
Có chuyện gì thì vừa uống vừa nói, thi thoảng còn gặp vài người tới bắt chuyện.
Bây giờ khẩu vị thế mà thay đổi không ít.
Nhân viên phục vụ dẫn Thư Luật tới trước chiếc ghế dài, Nghiêm Hạo đang vừa hút thuốc vừa nghịch điện thoại.
Thư Luật bước đến, ngồi xuống đối diện anh ta.
Sau khi gọi rượu xong cũng rút một điếu thuốc trên bàn bỏ vào miệng.
"Tách" một tiếng, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt anh.
"Tao nhớ trước đây mày rất ít khi hút." Nghiêm Hạo nhìn anh nói.
"Giết thời gian thôi."
Khóe miệng Nghiêm Hạo giật giật, đem một xấp tài liệu bên cạnh đưa qua cho Thư Luật.
"Đây là mảnh đất bên thành phố L tao nhắm trúng, mày nhìn qua thử xem."
Hôm nay tìm Thư Luật chủ yếu là vì chuyện này.
Lại nói gần đây hai người họ gặp nhau cũng đều bàn việc rất "nghiêm túc", bớt đi sự cợt nhả, nói chuyện đứng đắn vô cùng.
Thư Luật nhận lấy lật xem vài tờ: "Tính làm phim trường à?"
"Ừ.
Nơi này rất thích hợp, giá cũng ổn.
Hơn nữa xây xong nếu không có nhu cầu dùng đến thì cũng có thể cho thuê hoặc làm thành điểm du lịch gì đó."
Thành phố L vốn là một thành phố du lịch, có biển có đảo, hàng năm thu hút rất nhiều du khách ghé thăm.
Độ khả thi trong lời nói của Nghiêm Hạo cũng không phải là nhỏ.
"Xem ra mày cũng đã tính trước rồi."
Nghiêm Hạo nhe hàm răng trắng tinh: "Tao đã nói là dựa vào kịch bản này để xoay người mà."
Thư Luật thả xấp tài liệu xuống, cầm lấy chén uống một ngụm.
"Phải đợi hai năm mới xoay người được à? Nước hoa Zing đang dự định quay ba tập TVC quảng cáo cho sản phẩm mới, có hứng thú không?"
Nghiêm Hạo nghe thấy lời này thì ngẩn người, xác nhận với Thư Luật thêm lần nữa: "Ba tập?" Đây không phải là gần bằng một bộ phim truyền hình ngắn rồi sao?
Thư Luật "Ừ" một tiếng: "Zing muốn đổi người đại diện mới."
Không chỉ người đại diện, thật ra tất cả đều là mới.
Năm đó Thư Nhược Chu mời Văn Mạc Sơn về để tái hiện lại phong cách của Mai Phương Hoa.
Chuyện này Thư Luật không nói gì, nhưng thực ra anh lại không đồng ý với ông.
Dù cho giống đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không phải xuất phát từ tay một người.
Chẳng bằng tạo ra một phong cách mới hoàn toàn.
Không có xung đột nào giữa việc giữ các tác phẩm kinh điển và tạo ra những xu hướng mới.
Cho nên lần này, ngoài mặt là để Trì Tĩnh tiếp tục làm theo phong cách của lão phu nhân, nhưng thực chất mọi chuyện đã sớm bung ra khỏi kén.
Cứ đi mò mẫm từng bước sẽ không bao giờ tạo ra kỳ tích.
Sau khi nghe xong lời của Thư Luật, nói Nghiêm Hạo không xúc động là giả.
Chuyện Zing muốn đổi người đại diện anh ta cũng có nghe ngóng được, chỉ là đề nghị của Thư Luật hôm nay quả thực khiến anh bất ngờ.
Danh tiếng của Thư thị ở đó, dù tung ra TVC quảng cáo cũng không cần nhiều lời.
Quay quảng cáo cho Thư thị sao? Anh ta không ngu tới mức từ chối!
Nghiêm Hạo uống cạn rượu trong chén, nhìn Thư Luật cười cười: "Tất nhiên là có hứng thú."
...!
Ra khỏi câu lạc bộ, Nghiêm Hạo và Thư Luật sóng vai đi tới bãi đỗ xe.
Hai người một trái một phải, Nghiêm Hạo nhìn Thư Luật hỏi: "Không gọi người lái hộ thật à?"
"Tao tự gọi."
Nghiêm Hạo gật đầu: "Thế cũng được." Sau đó lại thêm một câu, "Hôm này sắp xếp thời gian tới thành phố L nghía miếng đi."
Thư Luật đồng ý.
Lên xe, Thư Luật dựa vào lưng ghế ngồi yên lặng một hồi.
Dư quang hơi nhìn đến vị trí ghế phó lái, khẽ dừng lại.
Cuối cùng nhếch môi cười cười.
- -
Trì Tĩnh vừa tập yoga xong, lúc này đang nằm nhoài trên thảm tập, cả người mồ hôi nhễ nhại.
Cô thở hổn hển, chợt nghe thấy tiếng chuông trên sofa truyền đến.
Trì Tĩnh lồm cồm bò dậy, với tay lấy điện thoại.
"Qua đón anh." Giọng nói trầm thấp của Thư Luật len lỏi vào tai Trì Tĩnh, "Anh uống rượu, không lái xe được."
Trì Tĩnh ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, hơn chín giờ.
Cô nhướng mày: "Anh đang ở đâu?"
"Câu lạc bộ trên đường Hoài Bắc."
...!
Thư Luật lái xe ra khỏi bãi đậu dưới tầng hầm, dừng lại nơi bãi đất trống cạnh câu lạc bộ.
Bầu trời tối đen, vài phút trước còn có vài tiếng sấm rền.
Qua ô kính chắn gió, Thư Luật nhìn thấy Trì Tĩnh bước xuống chiếc taxi bên kia đường.
Cô mặc chiếc váy màu đỏ, làn váy khẽ đung đưa theo từng bước chân cô.
Lại một tiếng sấm nữa vang lên, Thư Luật nhìn bóng cô ngày càng gần, liền mở cửa bước xuống xe.
Không khí bên ngoài ngày càng nóng, như thể đang bị bóp nghẹn lại để mượn lực trút xuống những cơn mưa.
Trì Tĩnh đi tới trước mặt Thư Luật, nhìn đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh của anh: "Về sao?"
"Sắp mưa rồi, tới chỗ em đi."
Điều hòa thoải mái xua đi không khí bức bối bên ngoài, khiến tâm trạng đang có chút cáu kỉnh của Trì Tĩnh cũng hơi dịu đi.
Tập tài liệu màu lam đặt dưới kính chắn gió, Trì Tĩnh siết chặt vô lăng.
Sau khi lên xe Thư Luật cũng không nói gì, thân hình cao ngất dựa vào lưng ghế, mắt nhìn thẳng không biết đang nghĩ gì.
Hai mươi phút sau, hai người một trước một sau đi vào cửa.
Thư Luật đã sớm thấy đôi dép nam được đặt chỉnh tề trước huyền quan, khóe miệng hơi cong lên.
"Anh cứ tự nhiên."
Lúc ra cửa cả người Trì Tĩnh vẫn còn mồ hôi, mặc dù bây giờ đã khô, nhưng quần áo cứ dính vào người rất không thoải mái.
Đang chuẩn bị vào phòng tắm, cửa sổ sát đất chợt bị gió lùa vào.
Rèm cửa cũng bị gió thổi tung lên bay phấp phới, tạo ra âm thanh sột soạt của vải vóc.
Trì Tĩnh xoay gót chân, đành phải đi tới đóng cửa lại.
Gió bị chắn bên ngoài, chiếc rèm cửa cũng nằm im ỉm.
Ngoài trời đã đổ mưa to, từng giọt nước nặng trĩu đập vào cửa, kêu lộp bộp.
Trì Tĩnh đang muốn lui người, bỗng bị Thư Luật từ phía sau ôm lấy.
Nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua lớp vải truyền đến người Trì Tĩnh.
Trong lúc nhất thời, mùi hương đặc trưng của anh tràn ngập nơi hơi thở cô.
Trì Tĩnh bị ôm trước ngực, không khỏi muốn quay đầu lại nhìn anh.
Thư Luật rũ mắt, con ngươi đen hút hệt như muốn hút cô vào.
Anh cúi đầu, ngậm lấy cánh môi Trì Tĩnh.
Hai tay ôm lấy eo cô, cứ như vậy đứng sau lưng hôn lấy.
Trì Tĩnh nếm được mùi rượu nhàn nhạt trong khoang miệng anh, hương vị không khó chịu, nhưng tư thế này thì có.
Cô muốn quay người lại, nhưng bị Thư Luật giữ chặt.
Ánh mắt Thư Luật nhìn chằm chằm cô,