Editor: Chanh
Sống gần ba mươi năm trên đời, chưa bao giờ Trần Cách Phỉ nghĩ rằng bản thân lại vì một câu nói mà mất khống chế ngay tại chỗ.
Giọng điệu chế giễu của Thư Luật khiến cô ta không có chỗ trốn.
Trong phòng làm việc vô vùng yên tĩnh, Trần Cách Phỉ ngơ ngẩn nhìn anh, bên tai chỉ có tiếng tim đập của chính mình.
Thái độ của Thư Luật khiến cô ta cảm thấy mình giống như một trò đùa.
Anh nói rõ ràng mình dung túnh người nào đó, căn bản không quan tâm đến những người khác nghĩ gì.
Ah.
Trần Cách Phỉ kìm nén cảm xúc, ổn định lại ngữ khí: "Tôi đã hiểu.
Làm phiền Thư tổng rồi."
Nói rồi ưỡn thẳng sống lưng đi ra ngoài.
Hồng Đồng Đồng nghe thấy tiếng bước chân, lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của Trần Cách Phỉ.
Giữa người với người, quả là vẫn cần sự so sánh mới có thể thấy rõ ràng.
Trần Cách Phỉ đứng trước thang máy, im lặng nhìn chiếc bóng của mình phản chiếu trên cánh cửa thủy tinh công nghiệp sáng loáng.
Bộ vest chuyên nghiệp màu be tinh tế cùng đôi giày cao gót tám phân khiến đôi chân cô ta vừa dài vừa thon.
Mái tóc đen nhánh được búi tròn tôn lên cần cổ thon dài trắng nõn.
Dù tuổi đã gần đầu ba, nhưng làn da được chăm sóc tốt khiến gương mặt trông trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Dù đã ở bên cạnh Thư Luật đợi gần bảy năm, nhưng vẫn cách xa anh cả ngàn dặm.
Đèn báo đang nhấp nháy, Trần Cách Phỉ vẫn ngơ ngác nhìn về phía trước.
Chợt chiếc bóng của cô ta bị tách ra làm đôi, cửa thang máy mở, trước tầm mắt là khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống của Trì Tĩnh.
Trên tay cô cầm tập tài liệu giống hệt cô ta, nhưng Trần Cách Phỉ biết rõ số phận của chúng lại rất khác nhau.
Trì Tĩnh bước ra khỏi thang máy, khẽ nhìn qua Trần Cách Phỉ.
"Giám đốc Trì, chúc mừng cô."
Trì Tĩnh dừng bước, nhẹ đáp lại: "Nhờ phúc của cô."
"Nào phải nhờ phúc tôi." Trần Cách Phỉ dựa người vào tường, đôi môi đỏ mọng cong lên, "Nhờ phúc Thư Luật chiếu cố mới đúng chứ."
"Lời này cũng không sai." Trì Tĩnh lắc lắc tập tài liệu trong tay, môi cũng hơi cong lên, "Cho nên bây giờ tôi mới tới phòng Tổng giám đốc để cảm ơn đây...!Đang vội nên không tiếp được, Giám đốc Trần thông cảm nhé."
Chờ đến khi thân ảnh Trì Tĩnh biến mất ở góc của, nụ cười trên mặt Trần Cách Phỉ đã hoàn toàn rạn nứt.
Trở lại phòng làm việc, tập tài liệu vô tội bị cô ta hung hăng ném mạnh xuống bàn, phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Thư ký ngoài cửa nghe thấy bên trong truyền đến tiếng vang mơ hồ, không khỏi rụt rụt cổ một cái.
Trần Cách Phỉ đi tới bên cửa sổ, thở hổn hển.
Những lời của Thư Luật giống như cái dằm đâm vào tim cô ta.
Trong nháy mắt khi ấy, cô ta cảm giác mình dường như chưa bao giờ hiểu rõ con người này.
Hóa ra tính tỉ mỉ, nghiêm khắc trong công việc cùng sự công tư phân minh của anh cũng tùy vào từng người.
Nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, Trần Cách Phỉ cảm thấy lòng mình mờ mịt.
Anh nói như vậy là thể hiện thái độ che chở của mình với Trì Tĩnh.
Thư Luật không quen nhìn cô ta cắn mãi không buông Trì Tĩnh, cho nên mới đưa ra câu trả lời gọn gàng dứt khoát như thế.
Trần Cách Phỉ ngẩng đầu, kìm nén dòng nước mắt chực trào.
Đúng lúc này điện thoại lại vang lên.
Khi tâm trạng không tốt thì nhìn bất cứ thứ gì cũng cảm thấy chướng mắt, ngay cả bản nhạc chuông yêu thích cô ta cố tình chọn bây giờ cũng thấy chói tai vô cùng.
Trần Cách Phỉ bình ổn cảm xúc, đi tới bên bàn làm việc cầm điện thoại lên.
Trên màn hình hiển thị tên của Tân Nhã.
Bàn tay siết chặt lấy di động, Trần Cách Phỉ bình tĩnh bắt máy.
"Tân Nhã?"
"Chị đang bận sao?"
Trần Cách Phỉ dựa người vào cạnh bàn, hơi tự giễu: "Không bận, có gì đâu mà bận."
Tân Nhã cũng không nghe ra cái gì không thích hợp, "À" một tiếng, do dự hồi lâu mới mở miệng nhắc tới: "Chuyện đấy...!"
"Không thành." Trần Cách Phỉ nói rõ với cô ta, "Trì Tĩnh không đồng ý, nói em không đạt được yêu cầu của cô ta."
"Chuyện này do cô ta quyết định?" Giọng của Tân Nhã đột nhiên cao vút, ngữ khí có chút gấp gáp, "Không đạt yêu cầu là thế nào? Yêu cầu của cô ta là gì?"
Thái độ của Trì Tĩnh với cô ta thay đổi từ khi biết cô ta qua lại với Khương Thừa.
Đánh chết Tân Nhã cũng không tin lần này không phải cô cố ý ngáng đường.
Trần Cách Phỉ nghe thấy giọng điệu u oán của em mình, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác hả hê.
Khóe miệng hơi cong lên, mở miệng nói với Tân Nhã: "Chuyện này chị cũng không giúp được, Trì Tĩnh nói em không phù hợp.
Cô ta là nhà điều chế nước hoa của series Triển Nhan, nếu không đồng ý thì cũng chỉ có thể thay đổi người."
Tân Nhã nghe xong mặt liền đen lại.
Chẳng nhẽ Trì Tĩnh mới chính là người trực tiếp đối chọi lại cô ta? Ngoài cái bà điên Hà Nhuế kia, ngay cả tên Nghiêm Hạo cà lơ phất phơ không biết phân biệt phải trái kia cũng không thèm làm quen với cô ta.
Tân Nhã từng chủ động đề nghị góp vốn để vào được đoàn làm phim của Nghiêm Hạo.
Không ngờ thằng cha kia không những không cảm kích, mà còn dùng giọng điệu ghét bỏ nói rằng: Bao giờ muốn đóng kịch thì hẵng tới tìm anh ta.
Nói chuyện hoàn toàn không chừa lại mặt mũi cho người ta, Tân Nhã lúc đấy giận đến mức mặt đỏ phừng phừng.
Bây giờ oanh tạc doanh thu phòng vé, Tân Nhã cảm thấy cuối cùng cũng nuốt trôi được cục tức này.
Nghiêm Hạo không nhận thì cô ta sẽ dùng hành động thực tế vả vào mặt anh ta.
Khẩu khí này còn chưa có được bao lâu, liền bị Trì Tĩnh chặn đứng.
Hận thù cứ thế chất chồng lên nhau.
Từ Hà Nhuế, tới Nghiêm Hạo, rồi bây giờ là Trì Tĩnh, cơn giận của Tân Nhã lên tới cực điểm.
Mắng mỏ qua điện thoại với Trần Cách Phỉ hồi lâu, Tân Nhã bất bình cúp máy.
Cuối cùng cũng an tĩnh lại, Trần Cách Phỉ ném điện thoại xuống bàn làm việc, cười lạnh.
Lúc này trong văn phòng Tổng Giám đốc lại là một tình huống khác.
Trì Tĩnh xác nhận một số thông tin của Hàn Lộc, rồi lại đề cập tới tiến trình của series Triển Nhan.
Bàn xong công việc, cô cũng không rời đi mà ngồi chống cằm nhìn Thư Luật làm việc.
Đầu bút máy cọ vào mặt giấy phát ra âm thanh sột soạt rất dễ nghe.
Thư Luật cúi đầu, thẳng vai, hai tay đặt trên bàn, tư thế ngồi vô cùng tiêu chuẩn.
Bộ dáng này lúc đi học chắc cũng câu được không ít tâm hồn thiếu nữ nhỉ?
"Thư tổng, tối nay về nhà anh được không?"
Ngòi bút dừng lại ở nét cuối cùng chữ "Thiên ", Thư Luật ngước mắt nhìn cô: "Muốn?"
Đủ trực tiếp.
Trì Tĩnh cong môi: "Em muốn xem ảnh chụp hồi còn đi học của anh.
Anh có giữ nữa không?"
"Không." Thư Luật tay cầm bút người dựa vào lưng ghế, "Anh không giữ lại ảnh."
Trì Tĩnh biết anh không thích chụp ảnh, chỉ là vẫn không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Xem ra sau này em chỉ có thể cất giữ giúp