Editor: Chanh
Sau khi quyết định xong người đại diện mới liền bắt tay ngay vào việc quay TVC quảng cáo.
Không giống như những TVC trước đó, lần này Thư thị sẽ sản xuất ba tập, mỗi tập là một câu chuyện ngắn dài mười phút.
Nói đến Hàn Lộc, thật ra Trì Tĩnh cũng không quá quen biết.
Cô chỉ gặp được Hàn Lộc vài lần lúc cô ấy tới chỗ Brees đặt nước hoa.
Bởi vì đều là người Trung Quốc, nên lúc đó Trì Tĩnh là người đón tiếp.
Tuy chưa tiếp xúc nhiều, nhưng phương thức liên lạc thì vẫn có.
Đề xuất Hàn Lộc làm người đại diện mới của Zing, âu cũng là có lý do của nó.
Trì Tĩnh có thể cảm nhận được sự say mê của cô ấy với từng sản phẩm của Zing qua từng lời nói câu từ.
Vì thế, sau khi biết Zing muốn đổi người đại diện, Trì Tĩnh đã tìm cách liên lạc với Hàn Lộc và ngầm đề cập đến vấn đề này.
Rất may là nửa năm nay cô ấy đều ở trong nước, hơn nữa cũng rất cân nhắc với đề nghị của Trì Tĩnh.
Cảnh quay trong nhà lấy không gian bên trong Thư thị.
Rất đông nhân viên công tác đang đứng nơi khoảng trống giữa sảnh tầng một, xung quanh còn có một vài quần chúng vây xem.
Trì Tĩnh đứng trên tầng hai, người dựa vào lan can nhìn từ trên xuống.
Nghiêm Hạo và Hàn Lộc đã tới phim trường từ lâu, đang thảo luận cảnh quay kế tiếp với nhân viên công tác cùng vài nhân vật có liên quan.
Hôm nay Hàn Lộc diện chiếc váy ren dài vừa thanh lịch lại quý phái, mái tóc dài mềm mượt xõa ra phía sau, bóng bẩy vô cùng.
Giống như phát hiện ra gì đó, lúc cô ấy ngẩng đầu liền nhìn thấy Trì Tĩnh, khóe môi hơi cong lên, nở một nụ cười dịu dàng với cô.
Trì Tĩnh cũng cười đáp lại, lòng thầm nghĩ, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, đứng nhìn từ góc nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Nghiêm Hạo lật xem kịch bản, vừa nhìn thấy Hàn Lộc như thế, anh ta cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.
Liếc thấy Trì Tĩnh đang nghe điện thoại, bèn không chút dấu vết thu hồi ánh mắt.
Trì Tĩnh dựa người vào lan can nghe Hà Nhuế cười cười trêu chọc: "Hôm nay chị đây đi chơi với em yêu nhé?"
"Thôi cảm ơn, tao tìm được người tốt hơn rồi."
"Ai dà, đúng là cái đồ không có lương tâm, chỉ biết dại trai là giỏi thôi."
Nghe thấy những lời này, Trì Tĩnh cũng mở to mắt: "Chiện xui rủi tui cũng có muốn đâu pà ơi, ai bảo sức hấp dẫn của người ta lớn quá làm gì."
Hà Nhuế hừ một tiếng: "Con gái lớn trong nhà đúng là không giữ được mà." Thở dài một hơi, lại nói, "Thật không muốn chúc mày sinh nhật vui vẻ đâu."
Khóe môi Trì Tĩnh treo ý cười nhàn nhạt: "Bạn yêu à, keo kiệt quá đấy."
"Thôi nhá, cúp đây, bai bai!" Sau đó, Hà Nhuế cúp điện thoại.
Trì Tĩnh nghe hai tiếng "Tút, tút" vang lên, khẽ bật cười.
Phía dưới đã bắt đầu quay, mắt thấy sắp đến giờ, Trì Tĩnh cất bước trở về.
Không ngờ lại gặp được Thư Luật trước cửa thang máy.
Hai người đứng đối diện nhau.
"Đi chưa?" Anh hỏi.
Trì Tĩnh nở nụ cười xinh đẹp: "Em định lên phòng lấy ít đồ.
Thư tổng muốn đi cùng không?"
Trong phòng điều hương, Đồng Dao đặt bó hoa hồng thật to xuống bàn làm việc của Trì Tĩnh.
Hoa chạm phải con chuột khiến màn hình máy tính chợt sáng lên.
Màn hình đã khóa.
Đồng Dao khẽ vặn vặn ngón tay, cuối cùng chậm rì rì quay về chỗ ngồi.
Tiếng bước chân lanh lảnh vang lên ngày càng gần, Đồng Dao cúi đầu nghiêm túc gõ chữ.
Mãi đến khi cửa bị người đẩy ra mới ngẩng đầu lên nhìn.
Trì Tĩnh mặc một chiếc váy dài màu đỏ xẻ tà, đôi chân trắng thon dài như ẩn như hiện.
Cô cầm chiếc ví lên, khi nhìn thấy bó hoa hồng trên bàn làm việc, bàn tay có hơi khựng lại.
Sau đó, đôi môi đỏ mọng dần cong lên rồi ôm lấy bó hoa vào lòng.
"Buổi chiều tôi còn có việc.
Nếu có ai tìm thì ngày mai tôi sẽ liên lạc lại nhé." Đi ra tới cửa, Trì Tĩnh bàn giao công việc với Đồng Dao.
Đồng Dao gật đầu trả lời: "Vâng."
Thư Luật đứng nơi cuối hành lang chờ Trì Tĩnh.
Thấy cô tay không trở lại phòng làm việc rồi ôm một bó hoa hồng đỏ to đùng đi ra, không khỏi híp híp đôi mắt.
Trì Tĩnh đến gần, nhìn thấy vẻ mặt này của anh, mày hơi chau lại: "Không phải anh tặng à?"
"À."
Không phải thì không phải, cười đểu thế làm gì?
Vào thang máy, Trì Tĩnh cầm tấm thẻ kẹp giữa bông hoa lên, nhìn thấy cái tên Lương Duệ Tư nơi chỗ ký nhận.
Mãi đến khi lên xe, Thư Luật mới chịu bố thí một ánh mắt cho bó hoa kia.
"Bỏ dưới ghế sau đi."
Trì Tĩnh nhún nhún vai, nghe lời anh đặt bó hoa vào ghế sau.
Hôm nay là sinh nhật của Trì Tĩnh.
Bình thường giờ này họ vẫn nên ở công ty, các cuộc hẹn hò bí mật đều được tổ chức trong màn đêm mơ hồ.
Nhưng Trì Tĩnh đột nhiên nghĩ đến Thư Đông.
Lần cuối cô gặp là lúc cậu bé phát bệnh.
Thế là hai người sắp xếp công việc buổi sáng, đầu giờ trưa liền tới viện an dưỡng, muốn mang Thư Đông cùng ra ngoài chơi một chút.
Dòng xe trên đường hối hả, Trì Tĩnh nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lòng thầm nghĩ có bạn trai là boss thế này thật sự quá tiện.
...!
Nắng mùa hè luôn oi bức.
Cũng may có thảm cỏ xanh mướt, thứ màu sắc tươi mát kia dường như có thể làm dịu đi cơn nóng trong lòng người.
Thư Đông mặc chiếc áo T-shirt màu trắng sạch sẽ cùng quần đùi màu đen, đứng dưới ánh mặt trời nhìn Trì Tĩnh đang trải chiếc thảm màu hồng xinh đẹp lên cỏ.
Trĩ Tĩnh ngồi xuống một góc, ngẩng đầu cười vẫy tay với Thư Đông.
Đồ ăn là Thư Luật phân phó đầu bếp của Thư gia chuẩn bị hồi sáng.
Lúc này ba người vừa ngồi xuống không lâu, tài xế Thư Luật đã mang đồ tới.
Hai hộp đồ ăn ba tầng cùng một hộp bánh ngọt tinh tế.
Ngoài ra còn có cả chai vang đỏ cùng vài loại đồ uống.
"Chị Tiểu Tĩnh...!hôm nay...!sinh nhật sao?"
Trì Tĩnh đặt thức ăn lên khay đưa cho cậu bé, cười đáp: "Đúng vậy."
Thư Đông vui vẻ trong chốc lát, sau đó đột nhiên có chút mất hứng: "Nhưng mà em...!em không có quà cho chị."
Buổi sinh nhật cuối cùng Thư Đông tham gia là vào năm cậu bé năm tuổi.
Mà Thư Luật trước giờ cũng không mấy để ý tới ngày lễ này, thế nên mười năm qua, cậu chỉ lặng lẽ trải qua ngày sinh nhật một mình.
Vẻ mặt Thư Đông ỉu xìu, Thư Luật vẫn không có biểu cảm gì.
Trì Tĩnh mở hộp bánh ngọt, cắm ngọn nến nhỏ xinh vào, cúi đầu cười khẽ.
"Đông Đông muốn tặng quà cho chị