Editor: Chanh
Cuối tuần Trì Tĩnh trở về nhà.
Mặt trời vừa ló rạng, Trì Tĩnh đã kéo vòi nước đứng tưới hoa trong vườn.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, chân xỏ đôi dép hồng nhạt.
Miệng ngâm nga hát vu vơ đôi ba câu, tia nước dưới ánh mặt trời ban mai càng trở nên rực rỡ.
Nước rơi xuống chạm vào cánh hoa, trong như pha lê.
Tưới xong vườn, Trì Tĩnh cất vòi nước, vặn van vòi rồi trở về phòng.
Trong nhà luôn tương đối yên tĩnh.
Thím Ngọc không nói được, Văn Mạc Sơn cũng là người không thích ồn ào.
Ngoại trừ mấy dịp lễ tết có khách đến thăm hỏi thì bình thường rất ít khi có người tới đây.
Nếu Trì Tĩnh không ở nhà, hai người lớn tuổi này hoàn toàn sống một cuộc sống điền viên.
Mạc Văn Sơn khá khó tính, yêu cầu rất cao đối với ẩm thực, vì thế mỗi ngày thím Ngọc đều chuẩn bị từ rất sớm.
Trì Tĩnh rửa tay đi tới trước phòng bếp, đứng nơi cửa nhìn bóng lưng bận rộn của thím Ngọc.
Năm đó bởi vì bị lừa bán rồi trốn thoát khỏi, tính đến nay thím Ngọc đã sống cùng họ hai mươi năm.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Giống như nhận ra điều gì đó, bà quay người lại.
Thấy Trì Tĩnh, bèn vội vàng giơ tay lên khoa tay múa chân ——
Ở đây khói dầu lắm, con cách xa một chút.
Trì Tĩnh nhìn bà bận đến đổ cả mồ hôi, cười cười: "Thím Ngọc, hôm khác con học thím nấu ăn được không ạ?"
Thím Ngọc tùy tiện đáp một tiếng, hiển nhiên cho rằng lời này của Trì Tĩnh là nhất thời nổi hứng thú.
Bởi vì Trì Tĩnh về nên bữa cơm trưa hôm nay rất phong phú.
Ăn cơm xong, Trì Tĩnh cùng Văn Mạc Sơn ngồi ở phòng khách dưới lầu uống trà.
Hai người ngồi đối diện, trong không khí phảng phất hương trà thanh nhẹ.
Văn Mạc Sơn có niềm yêu thích đặc biệt với trà, Trì Tĩnh sống với ông từ nhỏ nên bị ảnh hưởng, cũng hiểu biết kha khá.
"Gần đây ông ăn uống không tốt ạ?"
"Đâu có."
Trì Tĩnh: "Thế sao hôm nay lại ăn ít thế?"
Văn Mạc Sơn bưng ly trà lên, thổi thổi lá trà đang nổi: "Trời nóng quá, ta không ăn nhiều được."
Đầu tháng chín, trời sắp vào thu mà còn nóng sao?
Trì Tĩnh nghịch nghịch ấm trà, không nói tiếp.
Văn Mạc Sơn bưng ly trà, lén nhìn Trì Tĩnh.
Dáng vẻ ngoan ngoãn, mặt mũi cũng sáng sủa, nhưng tính tình lại hơi nóng nảy.
Trước đây ông từng vì chuyện này mà đau đầu mãi, bây giờ ngẫm lại, cái tính này sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt, rất tốt.
Đặt ly trà xuống, Văn Mạc Sơn lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa cho Trì Tĩnh.
Cô ngước mắt nhìn, không nhận lấy.
Ánh mắt nghi ngờ nhìn Văn Mạc Sơn.
"Cứ thuê phòng mãi thế cũng không ổn, mua một căn luôn đi."
Ah, giọng này cứ như đang nói ngày nào ăn bắp cải cũng chán ngấy rồi, đi mua ít cà về đi không bằng.
Không những thế lại đột ngột vô cùng.
"Con không thích."
Trì Tĩnh chìa ngón trỏ đẩy chiếc thẻ trở về: "Ông cứ giữ số tiền này dưỡng lão đi.
Nếu không có chỗ tiêu thì đi một vòng thế giới, hoặc làm một mối tình xế bóng cũng được.
Đừng lo cho con."
Văn Mạc Sơn bị mấy lời không đáng tin của con nhóc trước mặt chọc tức: "Ta mà muốn yêu thì đã sớm đuổi con ra khỏi nhà rồi.
Cho thì cứ cầm đi!"
"Ơ hay giờ còn có kiểu ép đưa tiền cho người khác nữa hả? Ông già rồi nhưng mà đừng quên là con đang làm việc ở đâu đấy nhá.
Lương một năm bao nhiêu đâu phải ông không biết đâu.
Nếu muốn mua nhà thì con cũng tự mua được." Trì Tĩnh nói, "Huống hồ lại có người yêu là người đàn ông độc thân hoàng kim của thành phố S, chẳng nhẽ con lại ngủ đầu đường xó chợ cho được?"
Vốn cho là Văn Mạc Sơn nghe xong lại muốn quở trách mình mấy câu, ai dè ông chỉ hỏi.
"Con với Thư Luật tính đến chuyện kết hôn chưa?"
Trì Tĩnh bị hỏi khó.
Thư Luật có hay không cô không biết, thế nhưng hiện tại bản thân cô thì không.
Dù sao, yêu đương và kết hôn là hai chuyện khác nhau.
Cho dù đã chắc chắn người đó là anh thì Trì Tĩnh cũng muốn hưởng thụ quãng thời gian yêu đương thêm chút nữa.
Bởi vì nhìn chung mà nói, đây là khoảng thời gian có ít gánh nặng nhất.
"Tạm thời không có, bọn con mới chỉ quen nhau thế thôi."
...!
Buổi tối, bầu không khí trên bàn cơm Lương gia ngược lại ấm cúng vô cùng.
Một nhà bốn người ngồi chung một bàn cơm, đối với bố mẹ Lương là điều hiếm thấy.
Kể từ khi Dật Hương ngày càng phát triển dưới sự dẫn dắt của Lương Phinh Đình, bố Lương đã hoàn toàn rửa tay gác kiếm về vườn.
Mỗi ngày đánh chút golf, thưởng chút trà.
Mẹ Lương dù không phải là một nữ cường nhân nhưng bà cũng có sự nghiệp riêng.
Trước đây để Lương Duệ Tư ra nước ngoài học vốn cũng là ý của bà.
Bà muốn thay đổi môi trường sống cho Lương Duệ Tư, nhưng làm thế cũng vô tình bớt đi thời gian ở bên anh.
Phương pháp giáo dục của bọn họ đối với Lương Phinh Đình và Lương Duệ Tư đều dân chủ vô cùng.
Cho nên chị em Lương gia từ bé đã được tự do phát triển, tính độc lập cũng rất cao.
"Chị con mang thai, chuyện công ty đều là một tay anh rể xử lý.
Thằng bé dạo này cũng bận, thường xuyên đi sớm về trễ."
Mẹ Lương nhìn Lương Duệ Tư, giải thích nguyên nhân hôm nay Hứa Mộ không ăn cơm ở nhà.
Lương Duệ Tư cầm đũa cười nhạt, giống như không mấy để ý.
Thật ra thì Lương Phinh Đình mang thai trước khi kết hôn.
Chỉ là cô bình thường quá bận nên không chú ý tới.
Sau đó đi bệnh viện kiểm tra thì tình hình không mấy khả quan, cho nên mới bất đắc dĩ ở nhà nghỉ ngơi.
May mà Hứa Mộ xử lý chuyện công ty đâu vào đấy, lúc này cô mới yên tâm tĩnh dưỡng.
Kết thúc bữa tối, Lương Duệ Tư bị bố mình gọi vào thư phòng.
Thật ra anh về lâu thế rồi cũng khiến hai vị phụ huynh nhịn một bụng thắc mắc.
Bị vợ nhờ vả, bố Lương ngày thường vốn nghiêm khắc đã quen nay lại biến đống thắc mắc kia thành hai vấn đề đơn giản.
"Có bạn gái rồi à?"
Đã hai mươi sáu tuổi đầu mà cho tới bây giờ, bố Lương vẫn chưa nghe thấy chuyện Lương Duệ Tư quen bạn gái.
Ông mặc dù không mấy sốt ruột nhưng lại hết sức tò mò.
Vì sao con trai mình chừng này tuổi rồi mà không thấy yêu đương gì thế?
Tính tình lãnh đạm?
Lương Duệ Tư nhận ra cử chỉ nhỏ của bố mình lúc cầm tách trà, mím môi lắc đầu.
——không có.
"Thật không có sao?" Bố Lương gõ gõ tách trà, "Vậy cứ từ từ cũng được...!sốt ruột cũng không có tác dụng gì." Lời này cũng không biết là đang an ủi ai.
Bố Lương cố hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng điệu vẫn có chút thất vọng chính ông cũng không phát hiện ra, ngay cả Lương Duệ Tư cũng thế.
Vấn đề này cứ thế