Editor: Chanh
So với những người đang sa vào lưới tình thì Hà Nhuế lại cho rằng, quãng thời gian làm cẩu độc thân này khứu giác của mình hình như nhạy bén hơn hẳn.
Lần này gặp lại Lương Duệ Tư, cô nàng cảm thấy anh có chút thay đổi.
Cụ thể thế nào thì không rõ, dù sao cũng không tiếp xúc nhiều.
Nhưng xét về khí chất mà nói, trên người Lương Duệ Tư hình như có thêm đôi phần buồn thương.
Người đàn ông ấm áp rạng rỡ nay lại biến thành trai đẹp u sầu, nhưng mà vẫn quyến rũ như trước, Hà Nhuế nghĩ thầm.
Thế nên sau khi lên máy bay, Hà Nhuế đã từ chối lời đề nghị muốn đổi ghế ngồi với Nghiêm Hạo.
"Chúng tôi còn có chuyện muốn nói, làm ơn làm phước đi mà."
Vậy là vị trí của Hà Nhuế từ bên cạnh Lương Duệ Tư biến thành ngồi sau nhìn lấy cái ót của anh.
Trì Tĩnh và Thư Luật ngồi ở hàng ghế khác ngay phía trước.
Quay đầu nhìn lại, Trì Tĩnh thương lượng với Thư Luật: "Em đi tới chỗ Hà Nhuế ngồi nhá?"
Thư Luật lật tờ báo, trả lời: "Lúc hạ cánh hai người còn có nhiều thời gian ở chung lắm."
Đây chính là không đồng ý.
Anh ngồi phía ngoài, đôi chân dài duỗi thẳng khiến Trì Tĩnh khó mà đi ra được.
Trì Tĩnh cũng không miễn cưỡng.
Chỉ là đột nhiên cảm giác được người nào đó hình như ngày càng dính lấy cô thì phải.
Máy bay cất cánh, Lương Duệ Tư tắt iPad trong tay, nhắm mắt lại.
Sau đó, ánh mắt bất chợt vô tình rơi vào nơi nào đấy.
Trì Tĩnh tựa đầu vào vai Thư Luật, buồn chán chơi PSP.
"Ông Văn đột nhiên nói muốn mua nhà cho em."
"Em nói thế nào?"
"Em bảo ông ấy cầm tiền đó đi tìm tình yêu đời mình đi." Nhân vật trong game đã bị đánh chết, Trì Tĩnh tắt giao diện thoát ra ngoài, "Thế mà ông ấy chả cảm kích gì."
"Em vẫn đang ở trong nhà người khác nên ông Văn không mấy thoải mái."
"Nhưng em thấy thế này cũng rất tốt."
Thư Luật thả tờ báo xuống, nhìn thẳng vào cô: "Thật ra mua nhà cũng thừa ra thôi."
Trì Tĩnh cũng nhìn anh, thấy được trong đôi mắt kia tựa như còn mang theo ý cười.
"Thừa á?" Mua, dù gì cũng là nhà cô.
"Sau này sẽ thừa."
"Cái đấy cũng đâu chắc."
Thư Luật không tiếp tục tranh luận vấn đề này với cô.
Nhìn đôi mắt đen lay láy kia, anh cúi đầu hôn xuống.
Đầu lưỡi linh hoạt luồn vào khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô.
Trì Tĩnh nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm anh mang đến cho mình, lòng cũng không khỏi thầm nghĩ, người này thực sự là càng lúc càng không thể kiềm chế.
Có người thoải mái, nhưng cũng có người đau khổ.
Lương Duệ Tư thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía biển mây trắng như bông bên ngoài cửa sổ.
Một lát sau, hơi híp mắt lại.
Đúng là cách càng gần càng thấy chói mắt.
...!
Hai tiếng rưỡi sau, máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay thành phố L.
Cả nhóm năm người leo lên chiếc xe thương vụ đã được sắp xếp từ trước, đi tới biệt thự trước kia Thư gia từng mua.
Biệt thự được xây dựng gần biển, thuộc khu biệt thự phát triển cao cấp.
Bên trong có hàng dừa, hồ bơi, sân thể thao rất đầy đủ.
Mua biệt thự ở đây vốn cũng chỉ chuẩn bị cho mấy chuyến nghỉ dưỡng.
Có vài phòng bỏ trống quanh năm để lại cho khách du lịch thuê.
Nhiều năm qua Thư gia không ở đây, tuy nhiên vẫn bố trí nhân viên dọn dẹp vệ sinh định kỳ nên không cần phải lo vấn đề sạch sẽ.
Một ngôi biệt thự theo phong cách Châu Âu rộng lớn sừng sững giữa hoa viên.
Người phụ trách quản lý biệt thự đã đợi sẵn ngoài cửa.
Chiếc xe thương vụ dừng lại, người phụ trách mặc vest chỉnh tề tiến lên vài bước, mở cửa cho từng người một.
"Thư tổng đi đường vất vả rồi."
Thư Luật gật đầu, ra hiệu ông ta dẫn người vào trước.
"Các vị, mời vào trong."
Biệt thự có tổng cộng ba tầng.
Tất cả các phòng ở tầng một đã được chuyển đổi thành phòng giải trí, không có người ở.
Tầng hai có sáu phòng cho thuê.
"Tự mình tìm phòng đi." Thư Luật nói xong liền đem túi đồ trong tay cho Trì Tĩnh, "Đặt ở phòng trong cùng trên tầng ba."
Hai phòng ngủ chính nằm trên tầng ba.
Trì Tĩnh cầm lấy chiếc túi, kéo Hà Nhuế cùng lên.
Sau đó nháy mắt ra hiệu với cô nàng.
"Tổng tài bá đạo đúng là không giống người khác."
"Nhà mà mày đang sống cũng đâu khác gì đây đâu bà cô của tôi ơi."
"Giống thế nào mà giống!" Hà Nhuế đẩy cánh cửa sổ kính trong phòng, một làn gió mang theo vị mằn mặn của biển đập vào mặt, "Nhà mà có view biển thế này mày biết nhiêu không? Sự khác biệt cơ bản về chất lượng cuộc sống đó em yêu."
Trì Tĩnh trợn tròn mắt.
"Sao không đi ăn thịt luôn đi!"*
*Bắt nguồn từ một năm mất mùa, dân chúng phải đào rễ cây ăn đỡ đói, nhiều người chết đói.
Thấy thế vị vua thời ấy mới hỏi một câu "Sao không ăn thịt?".
Sau này người ta dùng câu nói trên để châm biếm những người không có kiến thức/kinh nghiệm về hoàn cảnh/hành vi của người khác.
Nghiêm Hạo ngậm điếu thuốc ngồi dưới sảnh, nhìn thấy Thư Luật đi qua một bên nghe điện thoại liền đứng lên, vỗ vỗ vai Lương Duệ Tư.
"Cất đồ đạc trước đã."
Lúc từ chỗ Lương Phinh Đình biết được người đi theo mình là Lương Duệ Tư, Nghiêm Hạo kinh ngạc há hốc cả mồm.
Dù gì đứa em này của anh ta chưa từng chú ý tới việc làm ăn của Lương gia bao giờ.
Kinh ngạc qua đi, Nghiêm Hạo lại cảm thấy anh đi theo cũng là chuyện không tệ.
Nhỡ đâu qua hai ngày này, suy nghĩ của Lương Duệ Tư thay đổi thì sao.
Bất cứ chuyện gì đều phải xảy ra mới biết cách nên xử lý thế nào.
Cơm trưa rất phong phú, có mấy món đặc sản của thành phố L, đồng thời phòng bếp cũng tỉ mỉ chuẩn bị vài món thành phố S, rất chiếu cố khẩu vị của bọn họ.
"Anh phải ra ngoài một chút."
Dùng bữa xong, Thư Luật đi tới bên cạnh Trì Tĩnh báo cho cô một tiếng.
Trì Tĩnh ngồi trên chiếc xích đu cạnh cửa sổ kính trong suốt, lung lay lắc lắc đáp lại một tiếng.
"Anh đi bao lâu?"
Cánh tay Thư Luật níu lấy dây thừng của xích đu, đẩy nhẹ: "Anh về nhanh thôi."
Thư Luật không ở đây, bốn người còn lại không biết phải làm gì.
"Thế chúng ta làm gì bây giờ?" Hà Nhuế hỏi.
Nghiêm Hạo nói: "Này phải xem cô muốn ra ngoài chơi hay ở nhà nữa."
Cuối cùng, bốn người bọn họ mở sòng mạt chược.
Theo lý mà nói, ba người ở Pháp đã lâu hẳn là nên ngượng tay mới đúng.
Thế mà không biết cái tên Nghiêm Hạo này hôm nay có vận gì ám vào người mà may chịu không nổi.
Lương Duệ Tư thua tan tác khiến Hà Nhuế có chút nhìn không nổi.
"Nè nè tôi nói nè, nương tay chút xíu được không cha nội? Nhìn cái bộ dáng này của anh, anh ấy có phải em ruột anh không thế?"
"Là em họ." Nghiêm Hạo vô sỉ nói.
Đại bác gặp lửa thì chỉ có nước nổ tung.
Khi hai người họ khắc khẩu không ngừng, Trì Tĩnh ném cho Lương Duệ Tư một ánh mắt.
Hai người yên lặng đứng dậy đi ra ngoài.
Trì Tĩnh tựa người vào lan can ban công, nhìn bờ biển mênh mông tít tắp, cảm nhận sự thoải mái gió biển mang lại.
Lương Duệ Tư bưng hai ly cà phê đi tới bên cạnh, đưa cho cô một ly.
"Cảm ơn."
Trì Tĩnh nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm.
"Em không ngờ anh cũng tới đấy, không thấy Nghiêm Hạo nói gì."
Lương Duệ Tư cười cười: Trong nhà anh rảnh rỗi