Editor: Chanh
Phố đã lên đèn, bầu trời yên tĩnh như được phủ bởi một tấm thảm khổng lồ.
Thư Luật đúng giờ rời khỏi công ty, đi theo sau là thư ký Hồng, hai người một đường im lặng đi tới bãi đỗ xe.
Thư ký Hồng so với trước đây càng yên lặng hơn, chỉ nghiêm túc nhìn thẳng tình hình giao thông phía trước, không làm bất cứ hành động nào dư thừa.
Bởi vì anh ta biết, mỗi lần Thư gia tụ họp đều là thời gian tâm tình Thư Luật kém nhất.
Ánh đèn trong xe nhu hòa, Thư Luật ngồi xem tạp chí thương nghiệp trong ngày, ngón tay thon dài lật từng tờ một.
Buổi tiệc rượu trong giới thương nhân hôm qua nằm ở đầu đề lớn nhất, chiếm trọn hai trang đầu.
Con mắt Thư Luật nhanh chóng lướt qua, ánh nhìn dừng lại ở một bức ảnh chụp trên đấy.
Đó là bức ảnh chụp anh và Trì Tĩnh lúc bước vào sảnh.
Anh nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt ưu nhã.
Trì Tĩnh lại đang nhìn anh, khóe miệng khẽ cong.
Bộ dáng điềm tĩnh kia cực kỳ giống với lúc cô nhìn anh ngày trước.
Ánh mắt Thư Luật dừng ở trên đấy một lúc lâu, sau đó khép tạp chí lại.
Xe đi lên núi, Thư Luật hạ cửa sổ xuống, làn gió hơi lành lạnh thổi vào, mang theo mùi đất nhè nhẹ.
"Thư Hàng về?"
Thư ký Hồng liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, gật gật đầu, khẽ nói: "Nghỉ ngơi hai mươi ngày, hơn nửa tháng, cuối cùng cũng kết thúc."
"Ngày mai bảo nó đi tới phòng hậu cần báo cáo."
Thư ký Hồng vui vẻ: "Dùng lý do gì ạ?"
"Biến mất lâu quá, người này đã không còn ở trong danh sách nhân sự."
Thư ký Hồng nín nhịn nửa ngày, cuối cùng chịu không được phì cười một tiếng.
Thư Hàng con trai của Thư Ninh Khải là một tay ăn chơi sa đọa.
Năm đó Thư Nhược Chu thành lập công ty còn thiếu anh trai hắn một ân tình, nên không có cách nào để bọn họ cuốn xéo đi.
Nói đến đây, thư ký Hồng chợt phát hiện tâm tình Thư Luật hôm nay không giống với trước đây, tựa hồ...!cũng không tệ như thế?
...!
Căn biệt thự rực rỡ ánh đèn, trong sân có mấy chiếc ô tô hạng sang đỗ hai bên lối đi, liếc mắt nhìn qua một cái có thể thấy được người cơ bản đã tới đông đủ.
Sảnh tiệc lầu một chật ních người, tất cả đều ăn vận đẹp đẽ, trang điểm tỉ mỉ.
Nhìn thấy Thư Luật đi vào, bọn họ dần không nói chuyện nữa, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh.
Thư Hàng ngồi ở trên sofa, khinh bỉ vẫy vẫy tay một cái, ngồi bên cạnh anh ta là Thư Ninh Khải.
Thư Luật liếc hắn một cái, ánh mắt dời sang ghế sofa phía bên phải.
Thư Dư Chính đang cúi đầu thì thầm với người bên cạnh, sau đó liền đứng dậy, đi tới bên người Thư Luật.
"Sao bây giờ mới về? Mọi người đều đang đợi con đấy."
"Bận."
Thư Dư Chính thấp hơn Thư Luật một chút.
Đứa con trai lớn này vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông.
Bây giờ vì có một vài chuyện ngăn cách khiến hai bố con bọn họ dần cách xa.
Lúc này tất cả mọi người đều đứng lên, Thư Nhược Chu tây trang thẳng thớm từ trên lầu chống gậy đi xuống, theo cạnh ông là Trần Cách Phỉ.
Ánh mắt ông nghiêm nghị quét một vòng, nhìn thấy Thư Luật liền chậm rãi mở miệng: "Bày tiệc.
Cách Phỉ ở lại ăn tối với cả nhà."
Chiếc bàn dài kiểu Âu chật kín người, có thứ tự ưu tiên rõ ràng.
Mọi người chỉ chăm chú ăn những món ăn trước mặt, không khí trên bàn ăn rất yên tĩnh.
"Học trò của Văn Mạc Sơn đã liên lạc được chưa?"
Thư Nhược Chu để đũa xuống, nghiêng đầu hỏi Thư Luật.
"Rồi ạ."
"Là đứa bé hôm qua đi tiệc rượu kia với con?"
Thư Luật gật đầu: "Là ý của con."
Trần Cách Phỉ ngước mắt nhìn anh, siết chặt đôi đũa trong tay.
"Nghe nói bởi vì cô ta mà phải thay đổi giám đốc Trần.
A Luật, cháu làm như vậy có chút không phù hợp.
Đặt lên bàn cân so sánh mà nói, rõ ràng là Cách Phỉ phù hợp với những tình huống như vậy hơn." Thư Ninh Khải chen vào nói.
"Bình thường Cách Phỉ bận nhiều việc.
Nha đầu kia mới tới nên cũng cần lộ diện." Thư Nhược Chu nói.
"Con chỉ cảm thấy cô gái kia tuy đẹp nhưng không có khí chất như Cách Phỉ...!" Thư Ninh Khải cười gượng, "Là con suy nghĩ không chu đáo."
Trần Cách Phỉ yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng liếc mắt về phía Thư Luật.
Đáy lòng cô ta chợt trầm xuống.
Khóe miệng anh treo một nụ cười, rõ ràng là chế nhạo trong lòng.
Nụ cười kia, không biết là dành cho Thư Ninh Khải, hay là dành cho...!mình.
Ai cũng không nghĩ tới, sau khi kết thúc tiệc tối, Thư Nhược Chu bỗng nhiên công bố một quyết định trọng đại.
"Thương hiệu Zing sẽ ra mắt một loại nước hoa mới định kỳ hai năm một lần.
Sau sự kiện ra mắt thành công sản phẩm mới năm nay, tập đoàn Thư thị sẽ chính thức do Thư Luật tiếp quản, toàn bộ cổ phần của ta sẽ chuyển sang cho nó."
Lời vừa nói ra, trong phòng chợt yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ.
Thư Ninh Khải và Thư Hàng yên lặng liếc mắt nhìn nhau.
Mà Thư Dư Chính thì chán nản nhìn Thư Luật, người phụ nữ bên cạnh ông sắc mặt trắng bệch.
Thư Luật bị Thư Nhược Chu gọi vào thư phòng, để lại mọi người với đủ vẻ mặt khác nhau.
"Hối hận sao, Dư Chính?"
Thư Ninh Khải vỗ vỗ vai Thư Dư Chính, trên mặt nở nụ cười, trong mắt mang theo sự giễu cợt không chút che giấu.
Ông vẫn luôn khinh thường Thư Dư Chính, cảm thấy đứa em trai này của mình không có tiền đồ.
Sắc mặt Thư Dư Chính dần dần chìm xuống.
Lúc Thư Luật xuống lầu, dưới nhà chỉ còn lại hai người, anh cũng không muốn ở lại lâu.
"A Luật..."
Thư Dư Chính nhìn thấy anh, vội vã đi tới.
"Có việc gì sao?"
Ông lúng túng một hồi, cuối cùng cắn răng nói: "Mạn Mạn mang thai, là con trai."
Ánh mắt Thư Luật dần trở nên nghiêm túc.
"Sau này Thư gia là của con, ta đã vứt bỏ quyền thừa kế, nhưng nể mặt người bố này một lần, con có thể cho đứa em trai kia của con..."
"Tôi chỉ có một người em trai." Anh lạnh lùng nhìn Thư Dư Chính, "Những người khác đều không liên quan đến tôi."
- -
Việc tìm phòng của Trì Tĩnh rất thuận lợi, sau khi cô gọi điện cho Hà Nhuế, tối hôm đấy liền có tin tức.
Hà Nhuế nói phòng này là của chị gái bạn cô nàng, người đã đi nước ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không về.
Vị trí nằm ngay đường lớn, rất thích hợp, còn gửi mấy bức ảnh chụp qua.
Nhà rất mới, cách bài trí cũng ổn, chủ yếu vẫn là gần chỗ làm.
Trì Tĩnh lập tức đồng ý, chuẩn bị ngày mai sẽ chuyển qua.
Lúc thu dọn hành lý, Trì Tĩnh chợt nhìn thấy một chiếc hộp màu đen tinh xảo nằm trong tủ treo đồ.
Trên hộp là logo xa hoa của "Zing", phía dưới còn có hai chữ "CJ" in chìm.
Đây là quà tặng kỷ niệm một năm yêu nhau Thư Luật tặng cho cô, là một chiếc lắc tay.
Chỉ là bây giờ chỉ còn một chiếc hộp rỗng,