Editor: Chanh
Ngày hôm sau, tiết trời rất đẹp, Trì Tĩnh đi tới tập đoàn Thư thị.
Tình hình giao thông buổi sáng sớm không tốt lắm, phải mất tận hai mươi phút cô mới đến nơi.
Trì Tĩnh vô cùng quen thuộc với kiến trúc đồ sộ trước mặt.
Trước đây, cô cũng thường xuyên ngước đầu nhìn lên tòa nhà này, nhưng chưa từng đi vào bên trong nó.
Cô đứng trước cửa chính thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó mang theo túi xách, đi trên đôi giày cao gót ba phân bước vào.
"Chờ một chút!"
Trì Tĩnh đưa tay chắn giữa hai cánh cửa thang máy sắp đóng lại.
Bên trong chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi.
Ánh mắt của anh ta không hề e dè, quan sát Trì Tĩnh từ đầu đến chân một phen.
Tầm mắt dừng trên đôi chân dài thẳng tắp của cô.
Cuối cùng tiếc rẻ thu ánh mắt của mình lại – chậc chậc, cặp chân cực phẩm như thế phải mặc váy mới chuẩn bài chứ!
Hai chữ "Cảm ơn" trong miệng Trì Tĩnh vì nhìn thấy vẻ mặt kia của anh ta mà mắc kẹt lại nơi cuống họng.
Thang máy từ từ đi lên, điện thoại người đàn ông bỗng chợt đổ chuông.
Trong không gian nhỏ hẹp vang lên giọng nói bất cần đời: "Phòng hậu cần không phải rất tốt sao? Nó hợp với tôi? Mắc mớ gì phải làm như thế? Được...!lát nữa tôi đi tìm anh ta."
Thang máy dừng ở tầng ba mươi, người đàn ông đi ra ngoài, Trì Tĩnh chợt nhớ ra anh ta là ai.
Vẻ lưu manh kia quả không thay đổi chút nào.
Hôm qua gọi điện thoại, thư ký Hồng bảo cô trực tiếp tới tầng ba mươi chín.
Cửa thang máy một lần nữa mở ra, cô đã thấy thư ký Hồng cung kính đứng ở một bên, bộ dáng như đang nghênh tiếp một người nào đó rất quan trọng vậy.
"Chào buổi sáng, Trì tiểu thư."
"Thư ký Hồng, chào buổi sáng."
Anh ta ôn hòa cười cười, giơ tay phải lên: "Tổng giám đốc đang đợi cô."
Trì Tĩnh gật đầu, rồi đi theo sau lưng thư ký Hồng.
Trong hành lang rất yên tĩnh, đoạn đường này hình như chưa gặp được người nào.
Chiếc thảm dày màu đen đã nuốt trọn mọi thanh âm của bước chân, bầu không khí vừa nghiêm túc lại trang nghiêm.
Trì Tĩnh không tự giác thẳng lưng lên.
Rất nhanh đã tới phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Cánh cửa làm bằng gỗ gụ nặng nề được đóng chặt, trông thật lạnh lùng và xa cách, hệt như người đang ngồi bên trong.
Thư ký Hồng gõ cửa, ra hiệu cho Trì Tĩnh đi vào.
Thư Luật đang cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn.
Sau khi Trì Tĩnh bước vào, anh chỉ ngước mắt lên trong chốc lát, nhàn nhạt nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu xuống.
"Chờ vài phút."
Trì Tĩnh không để bụng, ngồi ở vị trí đối diện.
Trong phòng làm việc rất vắng vẻ.
Trì Tĩnh yên lặng quan sát một vòng, rồi cảm thấy buồn tẻ trước phong cách lãnh đạm này.
Dần dà, ánh mắt cô dừng trên người Thư Luật.
Anh cúi đầu, thi thoảng bờ mi khẽ rung.
Từ góc độ của Trì Tĩnh có thể dễ dàng nhìn thấy sống mũi cao thẳng kia.
Thư Luật vẫn rất bận.
Trước đây, khi hai người hẹn hò, anh vẫn phải thường xuyên nghe điện thoại và xử lý một số tài liệu.
Đôi lúc Trì Tĩnh tức giận, anh liền ôm cô vào lòng rồi hôn, qua một hồi lâu, cả người cô mềm nhũn như một vũng nước, anh lại tự nhiên làm theo ý mình.
Cô từng gây sự mấy lần, cuối cùng cũng dần quen.
Những việc nhỏ vụn vặt lúc hai người ở chung cô nhớ rất rõ ràng.
Anh chiều chuộng, dỗ dành cô, thỉnh thoảng cũng sẽ vì cô cố tình gây sự mà tức giận.
Giống như cô nhớ hết thảy mọi chuyện đã từng xảy ra, duy chỉ nhiệt độ ấm áp trong lồng ngực anh dần dà đã nhạt phai đi theo năm tháng.
Trong khi Trì Tĩnh đang suy nghĩ sâu xa, Thư Luật bỗng nhiên ngẩng đầu.
Cách một chiếc bàn làm việc, hai người lẳng lặng đối diện với nhau.
Người đàn ông sinh động lúc trước bây giờ chỉ dùng một vẻ mặt duy nhất nhìn cô, trong lòng Trì Tĩnh không hiểu sao có chút bực bội.
"Thư tổng bận xong rồi?"
"Đây là hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì ký tên lên."
Thư Luật đem một túi tài liệu màu lam cho cô, dùng giọng điệu công việc cứng ngắc.
Anh hoạch định vạch ra từng chiến lược lớn nhỏ, là người lãnh đạo nắm giữ toàn cục.
Sự bình lặng trên gương mặt đã không thể so sánh với mấy năm trước.
Trì Tĩnh nhận lấy túi tài liệu kia không có mở ra nhìn, trực tiếp để qua một bên.
Cô nhìn anh, cỗ cảm giác không cam lòng kia lại trỗi dậy.
"Tôi..."
Lời Trĩ Tĩnh bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
"Tổng giám đốc, Thư tiên sinh..."
Thư ký Hồng bị người đang đi vào đẩy ra: "Anh họ yêu quý, tôi cùng lắm chỉ mới nghỉ phép vài ngày, sao anh lại chuyển từ phòng nhân sự về phòng hậu cần thế?"
Thư Hàng ung dung bước vào.
Anh ta hơi ngạc nhiên khi thấy Trì Tĩnh đang ngồi đấy, bèn đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô.
"Luân chuyển bình thường trong công ty."
"Luân chuyển bình thường? Cho hỏi bình thường ở đâu thế?"
Thư Luật phân phó thư ký Hồng: "Đem tài liệu về những việc cậu ta làm trong một năm nay tới đây."
Sau đó, Thư Hàng nghe thấy anh nói với mình: "Nếu cậu cảm thấy không bình thường, đi viết cho tôi một bản báo cáo, tổng kết lại những việc cậu đã làm trong năm này, đến lúc đó, chúng ta lại thương thảo chuyện không bình thường này."
Thư Hàng nghẹn họng không nói được gì.
Một năm nay ngoại trừ việc tấu hài ra, anh ta cũng không làm được chuyện gì ra hồn.
Tổng kết cái mông!
"Không cần, tôi cảm thấy phòng hậu cần rất thích hợp.
Tôi sẽ vào đó để phát huy hết sự nhiệt tình của bản thân!"
Thư ký Hồng lườm anh ta một cái rồi im lặng đóng cửa lại.
Thư Hàng cũng không thèm để ý, nếu như không phải ông già anh ta uy hiếp, anh ta thèm vào việc mài đít ở chỗ này.
So với chuyện này, bản thân lại hứng thú với việc khác hơn.
"Tôi nói này anh họ, công việc làm ăn dạo này ngày càng lớn, anh thật sự không định đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh hay truyền hình sao? Mấy mục này tôi có quen rất nhiều người, đảm bảo đầu tư chỉ sinh lời chứ không hề lỗ."
Giọng điệu như mấy tên đa cấp kia khiến Trì Tĩnh nhìn anh ta một cái.
Thư Luật bất động thanh sắc: "Nếu không có chuyện gì nữa thì cậu có thể đi."
Thư Hàng nhìn qua cô gái bên cạnh, ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi đã làm lỡ chuyện quan trọng của hai người phải không? Người đẹp này là ai thế? Sao chưa từng thấy?"
Trì Tĩnh cầm bản hợp đồng lên, không để ý đến anh ta, Thư Luật lại càng lười để ý, hếch cằm lên.
Rõ ràng là không được hoan nghênh!
Thư Hàng cười mỉa mai hai tiếng, đứng dậy khỏi ghế.
Trong phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu, mãi đến khi Trì Tĩnh đọc xong hợp đồng.
"Có vấn đề?" Thư Luật nhìn cô.
Cô bắt chéo chân, dựa người vào ghế, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn thẳng vào anh.
Trì Tĩnh vốn là muốn hỏi để cô tới Thư thị làm việc, ngoại trừ nguyên do năm đó đã đồng ý với điều kiện của Mạc Văn Sơn, thì có còn nguyên nhân nào khác không?
Nhưng mà nghĩ lại, buổi tiệc rượu hôm đó, không phải anh đã cho cô một đáp án rõ ràng rồi sao?
Vậy nên, cũng không cần hỏi mấy câu thừa thãi như vậy.
Trì Tĩnh cười lắc lắc đầu: