Hàn phi run rẩy quỳ xuống, Thất Hoàng tử ở bên cạnh cũng không cam lòng quỳ theo.
“Xin Hoàng thượng minh giám, thần thiếp thật sự không biết.”
“Huống hồ, dù có muốn hãm hại Công chúa cũng sẽ không lộ liễu ngay trong tẩm cung của thần thiếp như thế.
Thần thiếp xin Hoàng thượng cùng Hoàng hậu minh xét.”
Hàn phi quỳ sát đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, cả người bà ta như toát mồ hôi lạnh, ướt một mảng áo.
“Phụ hoàng, Mẫu phi chắc chắn không làm điều này.” Thất Hoàng tử cũng quỳ xuống cầu xin.
Lòng hắn vô cùng hận, tại sao hắn phải hèn mọn quỳ xuống để cầu xin chứ? Còn những người kia lại cao cao tại thượng mà đứng đó.
Hắn cúi đầu, tay giấu trong áo nắm chặt, hắn chắc chắn là Hoàng Uyển Như đang hãm hại bọn họ.
Chỉ là hắn không biết bằng cách nào? Tại sao nàng ta có thể cược mạng sống như thế?
Chưa kể nhìn tình trạng kia cũng không phải giả, đến giờ thái y vẫn chưa tìm được độc dược là gì.
“Dù hai người các ngươi không phải hung thủ, nhưng chuyện xảy ra ở cung Lạc An, có phải Hàn phi cũng nên chịu trách nhiệm không?” Hoàng thượng nhíu mày hỏi.
“Thần thiếp thất trách, đã để kẻ xấu trà trộn, nhất định sẽ chấn chỉnh lại.” Hàn phi dù nói cũng không dám ngẩng đầu lên.
Bà ta giờ đây không còn bộ dạng cao quý như thường ngày, mà thay vào đó là bộ dạng nhếch nhác.
“Phụ hoàng, Mẫu phi…”
“Câm miệng.” Hoàng thượng tức giận quát to.
Tất cả mọi người trong phòng đều quỳ xuống đồng thanh: “Hoàng thượng bớt giận.”
“Các ngươi lui đi.” Hoàng thượng lúc này ngồi xuống ghế, nhíu mày giơ tay ra hiệu.
Các cung nhân trong tẩm cung cũng lui xuống.
“Hoàng hậu, nàng vào trong với Công chúa.
Thái tử, còn nên về cung mình đi.
Lát nữa ta có chuyện cần bàn với con.”
“Vâng.” Hoàng hậu cùng Thái tử cũng hiểu ý Hoàng thượng muốn nói chuyện riêng cùng Hàn phi.
Cả hai im lặng rời khỏi sương phòng này.
“Hàn phi, lão Thất, ta biết sau lưng các ngươi là thế gia trăm năm khó đổ.
Nhưng cũng nên biết điểm dừng, Công chúa chỉ là nữ nhi, làm sao hại đến các người.” Hoàng thượng trầm giọng nói, cũng không cho hai người kia đứng lên.
Cả hai đành cứ thế giữ nguyên tư thế quỳ, Hàn phi vẫn cúi đầu không dậy, Thất Hoàng tử thì run run, nhìn cũng biết là đang nhẫn nhịn.
“Mấy năm qua, tuy ta không quan tâm các ngươi, nhưng cũng không để các ngươi thiếu bất cứ thứ gì.
Đó không phải vì nể mặt thế gia, mà chính là bản thân ta cảm thấy các ngươi là đang thiệt thòi.” Tề Lâm đế nhìn nữ nhân đang quỳ kia, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, có hơi thở dài.
“Phụ hoàng, Hoàng nhi thì sao? Ta không phải là nhi tử của người sao?” Thất Hoàng tử không cam tâm nói.
Tề Lâm Đế cứng rắn nói, ánh mắt nhìn Thất Hoàng tử vẫn có chút dịu dàng.
Nhiều năm qua, Hoàng hậu vì ông nhận bao nhiêu thiệt thòi, chịu bao nhiêu ấm ức, ông thấy hết.
Kể cả hiện tại, Hoàng hậu như thân cận ông nhưng quy củ, phép tắc thậm chí là thân phận làm cho bà dè dặt với ông hơn.
Ông thấy cả, hiểu cả.
Nhưng thân là Đế vương, cũng có chỗ thân bất do kỷ, nếu hậu cung không có vị phi nào thì có lẽ hậu vị của Tạ thị cũng không thể giữ được.
Hàn phi xem như là bình phong chắn lại mọi thứ, cũng là làm bia thay cho Hoàng hậu.
“Lão Thất, ta mong con có thể điềm tĩnh, trợ giúp Hoàng huynh.” Cuối cùng Tề Lâm Đế nhìn nhi tử quật cường trước mặt, lại có chút đau lòng.
“Hàn phi, tốt nhất Hoàng hậu cùng Thái tử, Công chúa vẫn an an ổn ổn, không hao tổn.
Nếu không, đừng nói là sau lưng nàng có bao nhiêu gia tộc chống đỡ, mà lúc đó nàng nên tìm chỗ chôn thân đi là vừa.” Tề Lâm Đế nói xong thì đứng dậy rời đi.
Hàn phi lúc này mới thực sự như trút được một phần gánh nặng, Thất Hoàng tử càng sinh hận.
Vị trí của hắn vô cùng lúng túng, nếu đã không cần sao lại có hắn? Có hắn cớ sao lại thiên vị như vậy chứ? Hắn thực sự không cam tâm.
Lòng hắn phát thệ, hắn dù chết cũng phải leo lên bằng được ngôi cửu ngũ chí tôn kia.
Còn có đám người đã từng coi thường hắn từng người một sẽ phải trả giá.
Hàn phi cũng đau lòng, nhưng sự đau lòng đó không bằng địa vị cùng lợi ích bà ta có được, bà ta cũng không hề quan tâm nhi tử của