Hoàng Uyển Như được đưa về cung Thái Thượng của Hoàng hậu, cơ thể nàng thực ra không quá yếu ớt.
Chỉ là nàng dùng chút thủ thuật nhỏ, làm bản thân suy yếu hơn một chút mà thôi.
“Mẫu hậu, Hoàng nhi không sao thật mà.” Nàng thều thào nói.
Sau khi uống thuốc giải độc của thái y, cơ thể nàng cũng đã ổn hơn, vết mẩn đỏ kia cũng không còn kinh khủng như lúc đầu.
“Cái gì mà không sao? Con xem con kìa…” Hoàng hậu ánh mắt ửng hồng.
“Thật sự không sao, Mẫu hậu đừng quá lo lắng.” Hoàng Uyển Như nhìn Tạ thị lại thấy đau lòng không thôi.
Trong lòng nàng có chút áy náy, dù sao thì nàng tính toán có chút thiếu sót, chuyện này vô tình làm Mẫu hậu lại đau lòng đến như vậy.
“Nghỉ ngơi đi.
Ta muốn xem ai dám làm gì con.” Hoàng hậu nhẹ nhàng với Hoàng Uyển Như.
Nói xong, bà quay người rời đi, có một số chuyện bà nhẫn nhịn không phải là cách lâu dài.
Tạ gia bên kia cũng đã nhịn đủ, mấy năm qua vì muốn an bình mà sống, những tưởng vị trí Thái tử đã vững vàng, dù thế lực nào đi nữa cũng không thể làm mọi chuyện thay đổi.
Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Hoàng hậu như bà cũng đã nhịn.
Hoàng thượng bên kia tâm ý thế nào bà cũng là người rõ nhất, có gì mà không nhịn được?
Nhưng…
“Quế ma ma, ngươi mời Hoàng thượng qua đây một chút.” Hoàng hậu nhíu mày nói.
“Vâng, nô tỳ nhanh chóng đi ngay.” Quế ma ma cúi đầu đáp.
Nhìn bà ta không giống như là một ma ma cao tuổi, hành động rất nhanh nhẹn.
Rất ít người biết bà ta có chút công phu, người của Tạ gia đưa đến cho Hoàng hậu chưa bao giờ có năng lực thấp kém.
Hoàng hậu day day trán một chút, chuyện không chỉ đơn giản là Công chúa bị người lợi dụng hay ganh tỵ.
Mà mọi thứ phía Thái tử đều quá cẩn mật, muốn xuống tay chỉ có thể từ chỗ lỏng lẻo nhất.
Bọn họ cũng quá mức tính toán rồi.
Không lâu sau, Hoàng thượng cùng Thái tử đã đến cung Thái Thượng.
“Hoàng thượng vạn tuế…” Hoàng hậu quy củ hành lễ.
Tề Lâm Đế nhanh chóng đỡ bà dậy, vẻ mặt chỉ có sự dịu dàng.
“Hoàng hậu, đừng quy củ như thế.” Ông đau lòng nói.
“Nhiều năm qua vẫn vậy, trong cung tai mắt khắp nơi, quy củ phải giữ.” Hoàng hậu vẫn cung kính hành lễ xong thì tự đứng dậy.
Thái tử nhìn Mẫu hậu, hắn biết nhiều năm qua Mẫu hậu từng bước cẩn trọng chưa hề có sự sai sót nào.
Mẫu hậu của hắn quá khổ rồi!
“Chuyện kia… Thế gia dường như nhắm vào nhi tử của chúng ta.” Một phút trước bà còn quy củ cứng rắn hành lễ, lúc sau đã mềm nhũn, ánh mắt ửng đỏ.
“Đừng lo, sẽ có cách.” Tề Lâm Đế thở dài nói.
“Hoàng nhi bất tài, để Phụ hoàng cùng Mẫu hậu lo lắng.” Thái tử quỳ xuống.
Vẻ mặt hắn hiện lên sự kiên quyết, hắn sống trong sự bảo vệ của mọi người, cũng không chút nào lơ là.
Từ nhỏ hắn cũng biết bản thân cây cao đón gió, càng biết âm mưu là gì đi nữa suy cho cùng cũng nhắm vào vị trí Thái tử này.
“Thái tử, con không có lỗi.
Là ta bất lực, Tạ gia lùi bước, sợ chúng ta khó xử, cũng là muốn Thái tử không bị cái tiếng ngoại thất nắm quyền.
Bệ hạ xem đi, Tạ gia cùng thần thiếp có gì có lỗi? Chỉ còn một nữ nhi, bọn họ cũng không bỏ qua.” Tạ thị khóc tới mức tâm tê liệt phế.
Thái tử nắm chặt tay, hắn hiểu mọi thứ hắn có đều do Phụ hoàng cùng Mẫu hậu đem lại.
Muội muội kia của hắn có lỗi gì chứ? Lỗi duy nhất của Hoàng Uyển Như chính là chui ra từ bụng Hoàng hậu.
“Hoàng hậu à, không cần như vậy, ta hiểu ý nàng.
Tạ gia bên kia, năm đó ta đã nói rõ.
Tạ Quốc công quá mức cẩn thận rồi.” Tề Lâm Đế lắc đầu nói.
“Chuyện này cũng trách ta quá mức để ý.
Nếu ta có thể tự lực thì cần gì đám gia tộc đó chứ.” Ông đen mặt nói.
“Không cần như vậy.
Tạ gia nhân tài không ít, đừng phí phạm người tài như thế.” Sau đó ông thở dài nói.
Bên sương phòng gần đó, Hoàng Uyển Như để cung nhân ra ngoài, nàng muốn thoải mái một chút.
“Phù, mọi thứ ổn rồi.” Nàng tự lẩm bẩm một mình.
“Xem ra là nàng tự mình tổn hại bản thân.” Tiêu Thanh vô cùng khó chịu, giọng điệu lo lắng pha chút tức giận.
“Ta… cũng không có gì.” Hoàng Uyển