Trước khi rời đi, Hoàng Uyển Như không quên bỏ lại một câu: “Phạm thượng chính là phạm thượng, nếu như trong cung chỉ dựa vào câu không biết không có tội thì há chẳng phải loạn rồi sao? Chủ tớ ngươi vào cung phải nên biết trong cung là địa phương thế nào? Quy củ ra sao?”
Nàng nhìn thẳng vào hai thân ảnh chủ tớ ẩn nhẫn đang quỳ kia vô cùng buồn cười.
Chẳng phải muốn giả vờ sao, tiểu thư thế gia đúng là thú vị.
“Phạt các người quỳ một canh giờ là ta không tính toán với các ngươi rồi.
Nếu như đồn ra ngoài, người nào cũng có thể tìm cái cớ không biết không có tội làm loạn quy củ, làm loạn cung quy thì há chẳng phải loạn rồi sao? Cho nên, phạt quỳ này cũng như để răn đe mà thôi.
Mong là Thiếu tiểu thư tự giác ở đây một giờ suy ngẫm cùng tỳ nữ kia đi.”
“Thiên Thiên, đi, đến Càn Thanh cung gặp Phụ hoàng thôi.” Nói rồi cứ thế rời đi, bước đi khoan thai, tư thế cao quý lãnh diễm gì đó đều được nàng phô trương, lướt qua người Thiếu Thái Nguyệt.
Trong lòng nàng hiểu rõ, nếu như nàng dễ dàng bỏ qua, chẳng khác nào xem thường Thiên gia này rồi.
Xem như nàng không rộng lượng thì sao chứ? Công chúa là người mà đám người thế gia có thể bày bố sao? Mơ tưởng!
Hoàng Uyển Như đời này vô cùng bài xích đám người thế gia thư hương, một kiếp trước nàng tôn trọng kính cẩn có thừa.
Khiêm nhường yên ổn chỉ đơn giản làm thê tử hiền lương.
Nhưng cuối cùng thì sao? Còn không phải đám người tự cho mình thanh cao kia luôn lợi dụng nàng sao?
Cũng xem như ông trời thương xót nàng, cho nàng bắt đầu lại mọi thứ.
Phụ hoàng từng khuyên nhủ nàng, là Hoàng nữ Thiên gia phải có phong phạm của bậc vương giả, điêu ngoa, kiêu căng hay tùy hứng miễn không phạm cấm kỵ.
Đều là điều có thể!
Nhưng nàng lại bỏ ngoài tai, cho rằng như thế không tốt, phải thanh cao khiêm nhường mới là người tốt.
Xem ra phụ hoàng nàng cũng là có ẩn ý, chẳng qua khi đó ngu muội, nàng không nhận ra.
Ánh mắt nàng kiên định, nhìn về phía trước, Càn Thanh cung hiện ra trước mặt.
Nàng quyết tâm phải bảo vệ mọi thứ, không những vậy, nàng còn muốn là một Công chúa cao cao tại thượng, ai cũng chỉ có thể ngước nhìn, không thể động tới.
Vừa thấy bóng dáng Công chúa Uyển Như, Mạc công công nhanh chóng tiến đến: “Thỉnh an Công chúa, sao người đến đây giờ này? Người đợi một lát, nô tài đi bẩm báo Hoàng thượng…”
Nói xong, ông ta nhanh nhẹn chạy vào trong, bộ dạng hấp tấp vô cùng.
Hoàng Uyển Như nhìn bóng dáng ông ta cũng cảm động trong lòng, một kiếp trước Mạc công công chính là dùng thân che chở cho Phụ hoàng, xem như là trung thành cẩn mật.
Mạc công công là lão nhân trong cung, có gì mà chưa thấy.
Kiếp trước, chính ông gần xa nói cho nàng biết Phong Hạo Nguyên kia là người không tốt, muốn nàng cẩn trọng.
Nhưng nàng lại không nghe một mực làm theo ý mình.
Chỉ đến khi vào Phong phủ, Mạc công công có tặng nàng một tiểu thái giám do ông ta tự tay chỉ bảo, định sẽ theo Thái tử.
Nhưng vì nàng ông ta cũng dày công bố trí.
Phần chân tâm này nàng hiểu được, tiểu thái giám kia là Tiểu Liêm Tử, sau khi đó tự nhiên mất tích.
Nay nghĩ lại, hẳn là bàn tay của Phong Hạo Nguyên kia làm ra mà thôi.
Rất nhanh, Mạc công công quay lại, gấp gấp thở ra, vẻ mặt vô cùng vui mừng: “Hoàng thượng cho truyền Công chúa vào trong, mời người.”
Hoàng Uyển Như nhìn bộ dạng này của ông ta vô cùng ấm áp.
“Mạc công công, ông cũng lớn tuổi rồi.
Ngày sau… nếu không hầu hạ Phụ hoàng nữa, thì theo ta được không? Ta sẽ phụng dưỡng ông, đảm bảo cả đời ông an dưỡng tuổi già bình an.” Nói ra lời này chính là nàng dùng tất cả chân tình mà đối đãi.
Mạc công công nghe được lời này bỗng nhiên giật mình, lại nhìn thấy ánh mắt chân thành ngây thơ của Công chúa.
Ông ta vô cùng cảm động, ông ta nhìn Thái tử cùng Công chúa lớn lên, tận tâm tận lực vì Hoàng thượng, ông cũng xem họ là chủ tử thực sự.
Nhưng Công chúa Uyển Như ngày thường cứ bày ra bộ dáng lạnh nhạt kia làm ông đau lòng không thôi.
Một tiểu oa nhi mới mười lăm tuổi, cứ phải học người ta bộ dáng lạnh nhạt đạm bạc làm gì chứ, nhưng hôm nay ông ta nhìn thấy một Công chúa rực rỡ đầy sinh khí, ông ta vui mừng không thôi.
“Công chúa… lời này không thể.
Nô tài có phân lượng gì mà để Công chúa nhọc tâm, nô tài chỉ cầu Công chúa bình an một đời là mãn nguyện rồi.” Khóe mắt đầy nếp nhăn cười tới mức híp mắt lại, giọng nói hơi the thé nhưng chưa đầy thật tâm.
“Công công đừng nói thế.
Vì quy củ trong cung quá nghiêm ngặt, nếu như có thể ta vẫn muốn gọi một tiếng Mạc thúc, người không khác gì thúc thúc của ta.
Dựa vào sự tận trung hiếm có này, sao ta lại không thể xem người là thúc thúc mà đối đãi.” Hoàng Uyển Như thật tâm muốn đối