Lặng lẽ bước mãi trong bóng tối, vô tình trôi dạt đến dưới chân ngọn đồi gần trường trung học.
Tôi choàng tỉnh, chậm rãi ngước nhìn từng dãy đèn trải dọc lối mòn.
Xung quanh vắng lặng như tờ, chiếc bóng đơn độc in trên nền sỏi đá.
Không còn anh, mọi thứ trong mắt tôi chỉ mang một dáng vẻ cô liêu.
Đi rất lâu mới lên đến đỉnh đồi, tôi ngồi lại dưới gốc cây Tử Đằng nghiêng nghiêng tán lá, giữ chặt chiếc nhẫn Tịch Đông bỏ quên.
"Có thể nói cho em biết anh đang ở đâu không?"
Tôi thều thào như kẻ sắp tàn hơi, mắt ngân ngấn lệ.
Giữa không gian tĩnh mịch chỉ còn là những tiếng nấc xé lòng, những dòng suy nghĩ dằn vặt bản thân.
Tại sao lúc Tịch Đông rời khỏi, tôi không mạnh dạn giữ chân anh, sao không chạy lao về phía đó, ôm anh và giành lấy cho riêng mình? Mong một người đến tim thắt gan đau, vậy mà khi gặp lại nhau tôi chỉ biết nghe theo lý trí.
Nếu bây giờ đón nhận tình cảm của Tịch Đông là ích kỷ và lợi dụng, vậy cứ cố chấp khước từ, có được gọi là tàn nhẫn với chính mình? Để rồi giữa thế giới rộng lớn khôn cùng, đã làm lạc mất anh trong hối hận.
Như cây nấm dại sau trận mưa dầm, tôi ngồi bó gối, tự vỗ về nội tâm mỏi mệt:
"Phù Vân ơi là Phù Vân, cần gì phải tỏ ra cao thượng thế."
Đợi đến khi những cơn đau vượt xa giới hạn, mới chịu thừa nhận bản thân cũng giống như bao người, có lòng tham và khát khao chiếm hữu thứ mà mình yêu thích.
Nghĩ kĩ xem, trên đời này tôi còn gì tiếc nuối nhất ngoài anh?
Siết chiếc nhẫn nhỏ bé trong tay, tôi niệm thầm tên anh như người mớ ngủ:
"Tịch Đông, anh đang ở đâu."
"Ngoan nào, đừng khóc."
Thanh âm da diết trôi vào tai tôi, rất gần.
Sau vài giây sững sờ, tôi cấp tốc quay đầu lại, trái tim bị giam hãm bấy lâu cuối cùng đã nổ tung.
Tịch Đông đứng ngay sau lưng, hai cánh tay dang rộng, như trời như đất sừng sững đón chờ.
Tôi lập tức bật dậy lao vút tới, thân thể gầy nhỏ lọt thỏm vào lòng anh:
"Là anh, thật sự là anh."
Giọng tôi run run theo tiếng nấc, vùi sâu gương mặt đẫm lệ trong ngực Tịch Đông.
Anh kề má lên mái tóc tôi, trầm ấm vỗ về:
"Anh ở đây, đừng khóc."
"Em tưởng chúng ta không bao giờ gặp lại nữa."
Tịch Đông hôn đôi mắt nhòe nước của tôi:
"Anh đã nói đợi em hồi tâm chuyển ý thì nhất định không đi đâu cả."
Tôi ngửa mặt lên, lệ rơi rơi xuống cằm:
"Có yêu em không?"
Tịch Đông luồn từng ngón tay thon dài vào tóc tôi, ánh nhìn chẳng chút rụt rè, tha thiết đáp:
"Yêu, rất yêu."
Tôi mỉm cười mãn nguyện, rút tấm thân mảnh dẻ trong lòng anh:
"Đủ rồi, bấy nhiêu đấy là đủ rồi."
Tôi thủ thỉ những lời đã chôn giữ rất lâu:
"Tịch Đông, em cũng yêu anh, yêu đến khắc cốt ghi tâm."
Vòng tay anh to lớn bao bộc tôi khỏi cái lạnh se sắt trên ngọn đồi gió lộng, mất rất lâu sau đó mới bình tĩnh lại được.
Tịch Đông cõng tôi về nhà, suốt chặn đường tôi luôn nằm trên lưng, ôm chặt cổ anh chẳng nỡ buông ra.
"Mấy ngày qua anh đã ở đâu?" Tôi nhỏ nhẹ hỏi.
Dường như Tịch Đông không nghe thấy, vẫn im lặng bước tiếp, hàng cây hai bên trôi dần về phía sau.
Tôi lại gọi:
"Tịch Đông."
Khóe môi anh động đậy, vẻ trầm tư vội tan mất trên mi, rồi thoáng ngoảnh đầu:
"Anh đây."
Tôi quan tâm:
"Anh đang suy nghĩ gì sao?"
Tịch Đông khẽ lắc đầu:
"Nào có."
Anh đột nhiên chuyển chủ đề:
"Bảo bối, em mệt không? Ngã đầu lên lưng anh ngủ một giấc, về đến nhà sẽ gọi em."
Tôi hít sâu mùi hương gỗ trầm dìu dìu trên tóc Tịch Đông, mũi kề gần tai anh:
"Ở bên cạnh anh, em không thấy mệt."
Nói xong tôi cũng quên mất vừa nãy mình muốn hỏi gì, nhưng điều này đã thôi quan trọng nữa, anh về là tốt rồi.
Người ta thường nói "sau cơn mưa sẽ thấy cầu vồng", tôi không chắc bước qua hôm nay có là trời quang mây tạnh.
Dù tâm trí đang chìm đắm trong hạnh phúc và sướng vui, nhưng chẳng hiểu sao lòng tôi vẫn nôn nao không yên ổn, linh cảm như mây mù tan sẽ lại có bão giông.
Nhưng lần này tôi nguyện cùng anh đối mặt với tất cả.
Trong lặng lẽ, xin thầm biết ơn đôi bạn trẻ Thẩm Dịch và Mặc Liên Hoa, đã dạy tôi ngừng trốn tránh, phải thật dũng cảm thừa nhận khao khát trong tim mình.
Cảm ơn bà cụ hôm ấy ở công viên, dạy tôi phải trân trọng mọi cuộc trùng phùng, cũng là cách cho bản thân thêm cơ hội.
Đi được một đoạn, anh bước chậm lại:
"Bảo bối, em đói chưa? Chúng ta mua ít gì đó làm cơm tối."
Suốt ngày hôm nay tinh thần cứ ủ dột quên cả chuyện đói no, nếu Tịch Đông không hỏi, có lẽ tôi cũng chẳng thèm để ý dạ dày mình đang trống rỗng tới cồn cào.
Tôi nghiêng mặt nhìn anh, tròng mắt lóe sáng:
"Ý kiến hay.
Anh nói xem, hôm nay vui như vậy có nên ăn mừng không?"
Tịch Đông cười dịu dàng, đuôi mắt phượng hơi cong:
"Nghe em hết."
Tôi trưng vẻ phấn khích được vài giây, ngay sau đó đã bắt đầu than thở:
"Không có anh bên cạnh cái bao tử của em vô cùng đáng thương, thức ăn ở căn tin công ty nhiều dầu mỡ."
Tôi ngẫm nghĩ, tìm cách nịnh nọt anh:
"Đặt đồ ăn bên ngoài không hợp khẩu vị, khi thì quá mặn, khi lại quá ngọt, em thật sự vô cùng, vô cùng thèm món anh làm."
Tịch Đông bỗng dừng lại,