Hai ngày sau, thông qua vài người bạn, Thời Mộng biết được Tịch Đông đang ở tại khách sạn Quang Minh, cách bệnh viện trung tâm thành phố A không xa.
Tôi cùng cô ấy lập tức đến nơi.
Bước vào quầy lễ tân, nhân viên khách sạn lịch thiệp hỏi:
"Xin chào quý khách, cho hỏi quý khách muốn đặt phòng?"
Tôi đưa mắt nhìn quanh sảnh lớn, chỉ mong bắt gặp bóng dáng của Tịch Đông:
"Chúng tôi đến đây để tìm người."
Thời Mộng tiếp lời tôi, đồng thời chìa ra hình ảnh của Tịch Đông cho phía lễ tân:
"Cho hỏi người này có đang ở đây không?"
Vừa nhìn cô nhân viên tại quầy lễ tân đã nhận ra:
"Vị khách này quả thật đang thuê phòng chỗ chúng tôi.
Cho hỏi hai cô có hẹn trước không?"
Tôi ấp úng:
"Thật ngại quá, tôi đến đột ngột nên vẫn chưa kịp báo với anh ấy."
Nhân viên lễ tân cúi đầu lịch thiệp:
"Như vậy thật xin lỗi, nếu hai cô không có hẹn trước chúng tôi không thể đưa các cô lên tìm."
Đáp lại ánh mắt thất vọng của tôi, nữ nhân viên đề nghị:
"Hay là thế này, cô có thể để lại số liên lạc, tôi sẽ chuyển lời cho Tịch thiếu gia."
"Tịch thiếu gia?" Thời Mộng lặp lại trong sự ngạc nhiên.
Nữ nhân viên lễ tân cười và gật đầu chắc chắn:
"Vâng.
Tịch thiếu gia chính là con trai độc nhất của chủ tịch công ty Chí Tinh, công ty dẫn đầu trong ngành hóa mỹ phẩm chăm sóc gia đình, cũng là một trong top 3 doanh nhân giàu nhất Thiên Điểu lúc bấy giờ."
Tôi hơi ngỡ ngàng, thời trung học tôi từng nghe Tịch Đông nói ba anh làm chủ một công ty kinh doanh nhỏ.
Ông ấy thường xuyên không ở nhà, anh và ba mình rất ít khi cùng dùng một bữa cơm.
Tôi cũng chưa từng có cơ hội gặp mặt bác Tịch, hơn nữa thông tin phụ huynh của anh được giữ kín, vì thế không chỉ mỗi tôi, mà tất cả các bạn học đều không ai biết gì về thân thế của Tịch Đông.
Nữ nhân viên lễ tân ngẫm nghĩ rồi tiếp tục:
"Nhưng vào sáu năm trước không biết vì lý do gì công ty Chí Tinh đột nhiên ngưng hoạt động tại Thiên Điểu, rút tất cả các vốn đầu tư trong nước chuyển sang Mỹ.
Mặc dù vậy Chí Tinh vẫn luôn giữ được vị trí số một trong lòng người tiêu dùng suốt những năm qua, hiện tại dòng sữa tắm được tạo ra bởi công nghệ độc quyền của Chí Tinh đang làm mưa làm gió trên thị trường hóa mỹ phẩm ở Mỹ."
Tôi chợt ngộ ra, nói như vậy có nghĩa sáu năm trước Tịch Đông vội vã cùng gia đình sang nước ngoài, rất có thể là vì công ty ba anh gặp phải vấn đề nào đó.
Nữ nhân viên lễ tân hướng mắt ra cửa, nhanh nhảu lên tiếng:
"Hai cô thật may mắn, đúng lúc người muốn tìm vừa hay quay lại, kia là Tịch thiếu gia và Tịch thiếu phu nhân."
Khi tôi đang loay hoay thì phía sau lưng vang lên âm giọng trong trẻo của một cô gái:
"Cẩn thận, anh cẩn thận một chút."
Tôi ngoảnh đầu, nhận ra là Đường Hi Nhiễm.
Tịch Đông đi bên cạnh, bước chân xiêu vẹo hệt một kẻ say, gương mặt tuấn tú ửng đỏ.
Nữ nhân viên không tiếc lời tán tụng:
"Tôi nghe nói lần này Tịch thiếu gia có việc quan trọng phải về Thiên Điểu, Tịch thiếu phu nhân lo lắng nên đã gác lại toàn bộ công việc ở Mỹ để bay sang đón anh ấy.
Hai người họ quả thật rất xứng đôi, từ vẻ bề ngoài thanh tao, tôn quý, đến cả học vấn cũng vừa vặn.
Đúng là một cặp trời sinh."
Cơ mặt tôi đột nhiên co cúm, ba chữ "Tịch thiếu gia" nghe lạ lẫm vô cùng.
Chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách giữa anh và tôi xa xôi đến vậy, cứ như hai con người không cùng thế giới, mây chẳng cùng tầng.
Thời Mộng chạm vai tôi:
"Đi đi."
Nuốt những chua chát xuống dạ dày, tôi ép đôi chân mình di chuyển.
Đường Hi Nhiễm chật vật dìu Tịch Đông tiến vào trong sảnh.
Trên khuôn mặt điển trai xuất hiện vài biểu cảm nhăn nhó, khó chiều.
"Tịch Đông." Tôi gọi anh.
Tịch Đông dừng chân, ngẩng gương mặt điển trai lên, đôi mắt phượng hơi nheo lại như cố nhìn kĩ thứ gì đó trong điều kiện thiếu sáng, mặc dù đèn sảnh khách sạn vẫn đang bật rất tỏ.
Tôi đoán vì anh say, nhưng trên người không ngửi được mùi bia rượu.
Nhận ra tôi, Tịch Đông đứng thẳng dậy, lạnh lùng chớp mắt:
"Tại sao em ở đây?"
Tôi dịu giọng:
"Mấy hôm nay anh không về nhà, em đã rất lo lắng..."
Anh ngắt lời tôi, quay sang nói với Thời Mộng:
"Đưa Phù Vân về ngay, sau này quản bạn thân của cô thật tốt, đừng để em ấy xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Cô ấy hỏi:
"Tại sao?"
Thời Mộng hất cằm về phía đóa Diên Vỹ đứng bên cạnh anh:
"Vì cô ta?"
Tịch Đông giữ y ánh mắt hướng vào tôi, xung quanh phủ kín bầu không khí lạnh giá:
"Không liên quan đến Nhiễm Nhiễm."
Thời Mộng cười mỉa:
"Xưng hô thật ngọt, cũng không chút ngượng miệng."
Trái tim tôi hẫng đi vài nhịp, bỗng chốc thấy mình hèn mọn đến đáng khinh:
"Đường tiểu thư nói anh đã khôi phục trí nhớ?"
Tịch Đông cong khóe môi một cách mờ nhạt, nghiêm giọng đề nghị:
"Không phải Đường tiểu thư, mà nên gọi là Tịch thiếu phu nhân."
Tứ chi như hóa đá, tôi ngậm đắng cố cười, sắc mặt dần tối tăm:
"Phải.
Đường tiểu thư đây là vợ chưa cưới của Tịch thiếu gia, nên xưng hô như vậy mới trịnh trọng và cao quý."
Tại một khoảnh khắc thoáng qua, tôi mơ hồ nhìn thấy sự vỡ vụn xuất hiện trong con ngươi đen lạnh ấy, nhưng rất nhanh sau đó nó đã biến mất bằng cái chớp mắt của anh.
Tịch Đông kéo Đường Hi Nhiễm lại gần, dịu dàng luồn năm đầu ngón tay vào nhau, siết chặt như cách thể hiện tình yêu của hai người họ trước mặt tôi.
Giây phút đó lòng tôi tan nát.
Tôi cũng từng được anh tay nắm tay đứng trước cổng nhà Thời Mộng, anh nói muốn chứng minh với cả thế giới này rằng anh yêu tôi hơn bất cứ ai.
Tịch Đông hờ hững bảo:
"Em dốc công tìm tới tận đây là có chuyện gì? Mau nói đi, đừng làm mất thời gian của nhau."
Ý định ban đầu bỗng nghẽn lại trong cổ họng, tôi đứng tần ngần rất lâu cũng không thể hé môi.
Cảm giác như bản thân đang trở thành kẻ phá hoại một gia đình hạnh phúc, nhục nhã ê chề.
Thời Mộng thúc giục tôi:
"Cậu nói đi, nói ra hết đi."
Tịch Đông đột nhiên nhăn mày, một tay ôm trán.
Đường Hi Nhiễm vội vàng đỡ trước ngực anh, giọng nói nhẹ nhàng hiền thục:
"Anh có sao không? Dựa vào em này."
Có lẽ chứng đau đầu của anh lại tái phát, khiến Tịch Đông không kiểm soát được hết biểu cảm trên mặt mình, tôi cảm giác ánh mắt lúc anh ngước nhìn Đường Hi Nhiễm có phần dữ dội.
Động tác của cô ta cũng dè dặt hơn, tôi đoán thái độ hung dữ của Tịch Đông đã vô ý làm tổn thương nhành hoa quý.
Tôi ngập ngừng:
"Gần đây Tịch