Rời khỏi khách sạn Quang Minh, những ngày sau đó tôi cứ như cái xác không hồn, hay ngồi thẫn thờ từ khi mặt trời ửng hồng ngoài cửa sổ, cho đến lúc đôi vai nhuộm đỏ bóng nắng xế tà.
Quên ăn, quên ngủ, tôi ngỡ mình đã hóa cỏ cây.
Tôi không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là thế nào.
Hối tiếc? Nhớ nhung? Hay sụp đổ? Chỉ biết muốn khóc nhưng không khóc nổi, lồ ng ngực như thiếu hụt thứ gì đó rất sâu, rất nặng.
Sau khi đưa tôi về nhà Thời Mộng luôn không nỡ rời đi.
Viện lý do sống một mình rất tẻ nhạt, nên hai ngày trước cô ấy dọn hẳn một vali to đùng sang chỗ tôi.
Bên ngoài tôi không tỏ ý kiến gì, nhưng trong lòng ngầm thấu hiểu Thời Mộng là vì lo lắng cho tôi.
Ai lại từ bỏ căn hộ sang trọng tiện nghi để cùng tôi chui rúc trong ngôi nhà chật hẹp, vẫn là cô bạn thân này sống quá tình cảm.
Thời Mộng ngồi duỗi thẳng chân ở sô pha, động tác thoăn thoắt trên bàn phím máy tính xách tay:
"Việc tìm nhà mới của cậu thế nào rồi?"
Tôi hạ quyển cẩm nang dành cho mẹ bầu đang đọc dỡ xuống:
"Tớ vừa tìm được một chỗ khá tốt trong thành phố S, chủ nhà hiện đang sinh sống ở nước ngoài, họ không quan trọng đến giá cả thuê, chỉ cần có người đồng ý chăm nom căn nhà giúp là được, ngày mai có thể dọn sang."
Thời Mộng thoáng dừng lại, huyên thuyên hỏi:
"Nơi ở mới thuận tiện giao thông không? Nhà có cầu thang không? Rộng rãi thoáng mát chứ?..."
Tôi cười đầy an ủi, mơ hồ cảm thấy trái tim được phủ thêm một làn hơi ấm:
"Tất cả đều tốt, nhà không có cầu thang, nằm cạnh siêu thị, giao thông rất thuận tiện."
Thời Mộng gật gù:
"Cậu đang mang thai, ba tháng đầu vô cùng quan trọng, nên chú ý an toàn là trên hết."
"Hôm nay cậu không cần phải đi làm ư?" Tôi hỏi
Thời Mộng thoáng nhìn sang, rồi lướt điện thoại:
"Đầu giờ chiều có cuộc họp, tớ đã xin nghỉ nửa buổi.
Bây giờ vẫn còn sớm, ngồi chơi với cậu thêm một chút cũng không sao."
Tôi khuyên cô ấy:
"Quay về công ty làm việc đi, liên tục vắng mặt hai ngày rồi, còn nghỉ nữa cấp trên sẽ không bỏ qua đâu."
Thời Mộng cười cười:
"Ý cậu là tên giám đốc khó chiều trong công ty tớ à?"
Cô ấy bắt đầu tự mãn:
"Anh ta có thể làm gì tớ? Sa thải tớ ư? Hợp đồng với công ty nước ngoài lần này có ký kết được hay không còn phải trông cậy vào bản lĩnh của Thời Mộng tớ đây, nếu anh ta đuổi tớ sẽ là tổn thất rất lớn cho công ty."
Tôi phì cười, gập quyển cẩm nang lại:
"Tớ biết Thời tiểu thư có bản lĩnh xuất chúng, xinh đẹp tài giỏi.
Nhưng không cần ngày nào cũng dính chặt lấy tớ, xem tớ như trẻ con phải cẩn thận canh chừng."
Thời Mộng bỗng nhiên im lặng ngẩng mặt lên, tròng mắt óng ánh như biết nói: "Tớ không nỡ để cậu lại một mình."
Tôi nhoài người lấy túi xách của Thời Mộng đưa cho cô ấy:
"Vị trí trợ lý giám đốc không hề nhàn nhã, khó khăn lắm cậu mới đạt được điều mình mơ ước, đừng vì tớ mà làm ảnh hưởng đến công việc."
Thời Mộng dừng ngón tay đang lướt trên màn hình điện thoại, tin nhắn liên tiếp reo lên, trông cô ấy hơi khó xử.
Thấy vậy tôi thúc giục:
"Đi đi, đừng lo cho tớ."
"Nhưng..." Cô ấy mím môi, kiểm tra tin nhắn lần nữa rồi quay sang nhìn tôi đắn đo.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra nỗi bận lòng thật sự trong đầu Thời Mộng, tôi giả vờ tươi tỉnh một cách khó coi:
"Yên tâm, tớ biết cậu đang nghĩ gì."
Tôi xoa xoa chiếc bụng mình:
"Dù sao vẫn phải tiếp tục sống, không vì bản thân cũng nên vì đứa nhỏ."
Giọng chợt nghẹn đi, tôi rũ mắt:
"Tớ sẽ không làm chuyện dại dột."
Thời Mộng nhìn tôi thêm giây lát, tròng đen le lói vài tia sáng, rồi thở dài:
"Vậy tớ đến công ty, xong việc sẽ lập tức về với cậu.
Nhớ đừng đi lung tung."
Tôi mỉm môi, chớp mắt và gật đầu tỏ ý đã nghe.
Sau khi Thời Mộng rời khỏi, tôi lặng lẽ ngồi giữa phòng khách, ngỡ mình là một cánh hoa tàn nằm vương trong chiếc lồ ng giam, xung quanh chỉ toàn hơi lạnh.
Trong ngôi nhà này đâu đâu cũng là bóng dáng Tịch Đông, chỉ cần nhắm mắt, tôi lại không kiểm soát nổi tâm trí mình thôi nhớ nhung và ngừng oán trách.
Tôi run run ôm bụng, bàn tay bất giác nhói đau.
Nếu chẳng phải bên trong tôi còn tồn tại một sinh linh bé bỏng, có lẽ tôi sẽ để mình bốc cháy cùng ngôi nhà, hoặc mang toàn bộ những kỷ niệm lẫn bi thương chôn xuống lòng biển lạnh.
Nếu đây là cái giá cho việc nghe theo trái tim, thì với tôi lần trả giá này thật sự quá đắt.
Phải mà lúc đó tôi sắt đá thêm chút, tuyệt tình thêm chút...
Tôi cầm điện thoại, chuyển trả toàn bộ số tiền mà trước đó Đường Hi Nhiễm đã gửi đến, không kèm theo bất kỳ lời nhắn nhủ nào.
Chấp nhận rời khỏi thành phố A, tôi đã xin nghỉ việc ở công ty bất động sản Nam Vương, Giang Niệm và giám đốc Châu vô cùng tiếc nuối khi phải nói hai từ "tạm biệt".
Trong công việc, giám đốc Châu luôn khắc khe và nghiêm nghị, nhưng thật tâm anh ấy cũng là người sống rất tình cảm.
Lúc nhận được đơn xin thôi việc từ tôi, anh ấy hỏi đi hỏi lại lý do tôi rời công ty, thậm chí còn đề nghị tăng lương, thăng chức để giữ chân tôi.
Câu nói cuối cùng của giám đốc Châu khi đồng ý ký vào đơn xin thôi việc là: "Nếu sau này cô cảm thấy công việc ở bên ngoài không phù hợp nữa, bất cứ lúc nào muốn quay lại, Nam Vương đều luôn mở rộng cửa đón chờ cô."
"Đi qua bao nhiêu bộn bề, sóng gió, vẫn xin cảm ơn thượng đế đã không dồn ép con vào tận cùng, bởi xung quanh là Thời Mộng xem con như người nhà, đồng nghiệp và bạn