Từ khi bắt đầu theo dõi hoạt động của "cháo Tiểu Mễ", cuộc sống của Trịnh Viễn đúng là náo nhiệt lên không ít.
Phải biết rằng trước kia trên blog của mình, Trịnh Viễn chỉ chú ý đến vài người, một là lão Đại của hắn, một là biên tập, lão Đại mỗi ngày vào blog cổ vũ, biên tập mỗi ngày vào blog thúc giục bản thảo. Trịnh Viễn nhìn nhìn những bình luận xoay quanh chính mình trong blog cảm thấy phiền lòng, cũng muốn chú ý đến những chuyện khác đi nhưng thật đúng là chẳng có điều gì khiến hắn đặc biệt yêu thích hay chú ý cả.
Ngươi nói người sống thành bộ dạng như bây giờ của Trịnh Viễn là quá đủ nhàm chán đi, mỗi ngày ngoài vẽ tranh chính là đi làm, nếu hắn đồng ý với nhà xuất bản, ngay lập tức họ sẽ cho tiêu thụ thêm một số bản in lẻ, như vậy cũng đủ cho Trịnh Viễn nửa đời sau thoải mái mà phong hoa tuyết nguyệt.
Ngay cả lão đại của Trịnh Viễn – Lâm Hiên thi thoảng cũng sẽ gọi điện thoại tới, đùa giỡn một chút người đã từng là trợ thủ trung thành đắc lực của mình: "Anh nói này Trịnh Viễn, chú không có việc gì làm thì nên ra ngoài đi đi lại lại một chút a. Một người luôn đóng đô ở nhà của mình sẽ vô cùng khó chịu, tìm lấy ai đó thật tốt mà làm bầu bạn. Chú có tìm người ngoài hành tinh anh đây cũng không ghét bỏ, tốt nhất sớm mai chú nên đi vườn bách thú dạo chơi đi!".
Chỉ với một câu, nhưng lượng tin tức trong câu nói quá lớn. Trịnh Viễn thiếu chút nữa thì hỏi ra rằng lão Đại à, anh là muốn tôi tìm một người ngoài hành tinh nhưng lại càng muốn tôi tìm một động vật chứ gì.
Tuy nhiên những thứ này đều là chuyện của trước đây, hiện tại Trịnh Viễn nếu không có việc gì, cũng không muốn vẽ tranh, sẽ xem đi xem lại blog của Mễ Chu, xem rồi, xem nữa đều không chán.
Đừng thấy bạn nhỏ Mễ Chu này có bộ dáng ngây thơ, bất kể lĩnh vực nào bạn nhỏ ấy cũng đã từng tham gia một chân. Fan của Mễ Chu làm sao có thể thiếu, không để ý vài ngày thôi, một vạn đã lẻn lên đến hai vạn, qua vài ngày lại tăng nữa. Trịnh Viễn vừa vào liền thấy trên trang chủ viết "Âm nhạc nội địa mới – người chế tác: Mễ Chu".
Không nghĩ tới gấu nhỏ này lại rất có năng lực. Trịnh Viễn nghĩ thầm trong lòng như vậy, ít nhất hắn cảm thấy danh tiếng này rất lớn, lên baidu tìm kiếm một chút có thể tra ra cả list nhạc Mễ Chu sáng tác, tuy Trịnh Viễn đã không nghe nhạc Hoa ngữ nhiều năm, nhưng vẫn biết được Mễ Chu viết mấy bài hát này. Gần đây đều đã nghe nên thuộc lại, sau đó lại nhìn đến ca sĩ, ôi, là người tai to mặt lớn đó nha.
Theo lý thuyết thì Mễ Chu cũng là một người gần gũi, y mỗi một ngày vẫn lên blog, hôm nay lên blog lại chia sẻ một loạt tin tức mua sắm, ngày mai lại tái phát bệnh "ngày mai Lộ đại thần post bài mới", sau đó sẽ gầm thét một câu: "Ở đâu có thể mua được bản in lẻ của Lộ đại thần aaaaaaa \(≧Д≦)<!", một điểm cũng không có tự giác rằng mình là người của công chúng.
Fan của Mễ Chu dường như lại thích tính cách trẻ con này cậu, ở bên đưới nhao nhao bình luận: "Hóa ra cháo Mễ đại đại cũng thích truyện tranh của Lộ đại thần!!", "Cháo Mễ đại đại thật đáng yêu nha ~~~", "Cháo trắng, cháo trắng, ta muốn biết chân tướng của cháo trắng, ~ đáng yêu như vậy nhất định là nam hài tử ~~~"
Đích thật là một nam hài tử đáng yêu, Trịnh Viễn sờ cằm, ở trong lòng bổ sung một câu, chỉ là giờ phút này Lộ đại thần không thấy được biểu tình của chính mình, nếu hắn nhìn thấy được biểu tình lúc này của bản thân nheo nheo mắt lại không có chút hảo ý nào, hắn nhất định có thể thông suốt sớm hơn.
Trịnh Viễn xem đi xem lại blog của Mễ Chu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền giơ tay gọi điện thoại cho biên tập, "Khưu Tuyền, phía bên tôi có người nói không mua được truyện tranh."
"Đại thần a...."- Khưu Tuyền phía bên kia nói: "Oa ..." một tiếng, để cho Trịnh Viễn trong nháy mắt không biết vị biên tập này đang khóc hay cười nữa. "Chúng ta dự đoán sai mức tiêu thụ ah. Đã phát hành 6666 bản!! Trong nháy mắt đều bị mua hết không ah!! Ở một số cửa hàng phát hành sách thành phố, độc giả không thèm đợi nhân viên cửa hàng đem truyện tranh đến giá sách, tự mình mang theo kéo cắt đứt dây chằng tập truyện tranh a..."
"Đây không phải chuyện tốt sao..."
"Sớm biết thế này liền cho in luôn 1 vạn quyển!!! Bán nhiều một chút tiền thưởng của ta sẽ nhiều lên 5 đồng tiền a!!!"
" Đồ gian thương."
"Đại thần a... cầu ôm đùi a!!!"
"Cậu về ôm đùi mẹ cậu đi, tôi đi ăn cơm."
Trịnh Viễn nhíu mày để điện thoại xuống, trong lòng suy nghĩ, cuốn truyện tranh này tại sao lại sốt thành như vậy, bản thân mình cũng không vẽ 18+ bên trong a.
Khả năng lúc này chỉ có mình Lộ đại thần không biết, hắn đã nuôi sống không biết bao nhiêu đồng nghiệp ở nhà xuất bản, đương nhiên sẽ không có người nói cho hắn biết.
Trịnh Viễn đã thật sự đói bụng, truyện tranh bán ít đi hay nhiều thêm bao nhiêu bản hắn không quan tâm, bây giờ tiền bạc cũng nhiều rồi, nhiều hơn ít hơn hắn cũng không quan trọng. Trịnh Viễn chậm chạp đem chìa khóa nhà, điện thoại, ví tiền bỏ vào trong túi, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.
Nhưng bây giờ đi đâu ăn a?
Trịnh Viễn tự hỏi bản thân như vậy, lúc trước lão đại của hắn mắc chứng kén ăn, hắn cùng lão đại nhà mình đã ăn ở trên trăm khách sạn lớn nhỏ, đồ ăn ngon cũng không thể ăn được nhiều lắm, dẫn đến bây giờ nhu cầu của hắn đối với thực phẩm cũng không nhiều, lấy chút bánh màn thầu cũng có thể đối phó cho qua bữa.
Ngay khi Trịnh Viễn nhớ ra tiệm bánh bao ở đầu phố, hắn đột nhiên nghĩ đến tin tức mua sắm mà Mễ Chu đưa lên trên blog, là một quán thịt nướng, đó là địa điểm mua sắm sau cùng trong ngày hôm nay, hắn nghĩ nghĩ, hướng quán thịt nướng kia mà đi tới.
Dọc đường đi Trịnh Viễn vẫn luôn suy tư một chuyện, tổng hợp lại thì đó là Mễ Chu không mua được truyện tranh của mình phỏng chừng đó là một đả kích không nhỏ. Dù sao lúc ấy Khưu Tuyền cũng đưa cho mình vài bộ, nếu không tự mình đưa cho hắn một quyển? Dù sao thời điểm mất điện Mễ Chu cũng đã giúp hắn.
Hay là kí tên vào đó rồi nói cho y biết mình chính là Lộ Mang?
Không được, Trịnh Viễn suy nghĩ đến đây bèn sờ cằm, cảm giác thấy năng lực thừa nhận của hài tử kia không tốt lắm, chỉ sợ nếu cứ ngửa cổ mà đi qua, thành tựu của bản thân quá lớn nhất định sẽ bị tình nghi.
Tốt nhất vẫn là để sau từ từ nói cho hắn đi.
Trịnh Viễn miên man suy nghĩ như vậy, một chút cũng không lưu ý mà đi về phía quán thịt nướng. Dường như đã bị blog của Mễ Chu ảnh hưởng, Trịnh Viễn cảm giác quán thịt nướng này đúng là có điểm hơn so với bình thường, rõ ràng lúc này không phải giờ ăn cơm mà vẫn kín người, không còn chỗ.
Trịnh Viễn nhìn xung quanh một chút, trong lòng nghĩ lại xem có nên đi đến quán bên cạnh nhìn xem sao, vừa định nhấc chân đi liền thấy Mễ Chu ở chỗ gần cửa sổ, tội nghiệp ngồi một mình, trước mặt là một đống đồ ăn.
"Nghĩ cái gì thế, sao lại không ăn?"
Trịnh Viễn không biết mình đã đi qua đó như thế nào, hắn dơ tay gõ gõ vào đầu Mễ Chu, không biết hài tử kia đang nghĩ cái gì, trong ánh mắt hiện rõ vẻ cô đơn, thấy Trịnh Viễn tự nhiên cảm thấy trong lòng run lên.
"Trịnh tiên sinh..."
"Gọi tôi Trịnh Viễn đi, nếu không gọi tôi Viễn ca cũng được."
"Viễn ca..."
Mễ Chu mở miệng kêu một tiếng, không biết tại sao trong mắt lại hiện lên một tầng hơi nước, hắn vội vã lấy tay xoa xoa mắt, ấp úng theo sát Trịnh Viễn giải thích, nói rằng tự nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Trịnh Viễn cũng không vạch trần hắn, hai người ngồi trầm mặc nhìn một bàn đầy đồ ăn, Trịnh Viễn đột nhiên mở miệng.
"Tại sao không ăn?" Trịnh Viễn đánh giá một chút đồ ăn trên bàn,