Cho dù Mễ Chu uống rượu, nhưng khi ngón tay ấm áp của Trịnh Viễn đặt trên môi y nhẹ nhàng vuốt, toàn bộ thân thể Mễ Chu căng cứng lại, môi run run, suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi của chính mình.
Trời sinh Mễ Chu là một kẻ HOMO, lúc ấy bẻ cong được Tề Hải ngoài cao hứng còn có cả áy náy, người ta hoàn toàn là một hài tử lương thiện, đã từng kết giao bạn gái, điều kiện cũng không tệ, con người hoạt bát hướng ngoại, người mình thích từ phổ thông đến giờ vẫn chỉ là mình hắn, trong lòng Mễ Chu có thể thoải mái được hay sao?
Bất quá Mễ Chu có một chút cao ngạo, sau khi biết được khuynh hướng tình dục của chính mình, cho đến nay người trong lòng của Mễ Chu chỉ có duy nhất một mình Tề Hải. Tuy nhiên Mễ Chu đã từng này tuổi, không còn là một tiểu hài tử nữa, nhưng y vẫn cảm thấy rằng phải toàn tâm toàn ý mới tốt.
Tình yêu hoàn mỹ nhất với y đó là tình đầu và tình cuối là một.
Nhưng điều này không hề nói lên rằng Mễ Chu là một kẻ đầu gỗ, y thực sự ngây thơ, Trịnh Viễn mới chỉ chạm vào môi như thế mà đã thẹn thùng đỏ bừng khuôn mặt. Không phải Mễ Chu nghĩ linh tinh gì đâu, chỉ là ngây thơ quen rồi, không có cách thay đổi.
Trịnh Viễn cân nhắc nhìn vẻ mặt tươi cười ngây thơ của Mễ Chu hơn nửa ngày, Mễ Chu mới từ trong mộng tưởng về lại với hiện thực, y đột nhiên nhận ra chính mình từ nãy tới giờ cứ u u mê hê chẳng nghe rõ Trịnh Viễn đang nói cái gì, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn vì cả kinh mà trở thành trắng xanh.
"Viễn ca, kia, cái kia... tôi là ... đồng... đồng tính luyến ái, anh... anh không thấy... ách... ghê tởm sao?"
Ghê tởm?
Trịnh Viễn hai tay để lên bàn, chống cằm, hắn thực sự suy nghĩ vấn đề này.
Lão đại của mình là một kẻ đồng tính, bạn của lão đại cũng là người đồng tính, việc đắc ý nhất của lão đại cũng lại là trở thành người đồng tính, thực ra nếu có cảm giác ghê tởm thì đã sớm chết vì ghê tởm rồi.
Chỉ là chưa bao giờ ghê tởm qua thôi, đôi khi Trịnh Viễn đã nghĩ rằng với cái trình độ suốt ngày bị HOMO vây quanh như vậy, mình có thể hay không là một người đồng tính.
Bất quá Mễ Chu không biết Trịnh Viễn trong lòng đang suy nghĩ cái gì, nhìn biểu tình nghiêm túc trên mặt Trịnh Viễn, Mễ Chu có cảm giác chẳng lành, y cho rằng y khiến cho Trịnh Viễn ghê tởm đến cực độ. Trịnh Viễn tiện thể bồi y ăn bữa cơm này chẳng qua do quán không còn chỗ trống, chính mình lại lôi kéo người ta không ngại ngùng chút nào cả. Lại còn nói đông nói tây nhiều như vậy, nếu đổi lại là người khác, có khi đã sớm mất kiên nhẫn rồi.
Quá vài phút Trịnh Viễn đều không mở miệng nói gì hết, Mễ Chu cho rằng Trịnh Viễn đang muốn bỏ đi, vội vàng giúp hắn trải thảm, "Viễn ca, cảm ơn anh đã cùng ăn cơm với tôi, chuyện tôi vừa nói.... Anh vẫn là nên quên luôn đi, à... nếu anh có việc gấp cứ đi trước nha, tôi không sao..."
"Tôi không có bận rộn gì."
"Ơ?"
Trịnh Viễn trả lời lưu loát rõ ràng, trực tiếp lôi Mễ Chu từ trong mộng trở về, chẳng lẽ hắn không phải sao, ngồi im thin thít từ nãy đến giờ, hiện tại tại sao lại nói không muốn rời đi?
Chỉ cần liếc qua một cái đều có thể phát hiện Mễ Chu cùng Trịnh Viễn hoàn toàn không hiểu nhau, kỳ thật, khi Trịnh Viễn lấy tay chống cằm nhìn thẳng vào người khác thì ý muốn nói là: "có điều gì thì cứ nói ra đi, tôi vẫn luôn nghe."
"Tôi đưa cậu về nhà!"
Thu dọn thức ăn trên bàn, Trịnh Viễn kéo Mễ Chu đứng dậy, tay trái ôm bánh ngọt, tay phải kéo Mễ Chu, cứ như vậy đi thẳng ra bãi đỗ xe. Đến bãi đỗ xe hắn mới sực nhớ, hôm nay không có lái xe tới.
Trịnh Viễn bỗng cảm thán, nếu như vừa nãy mình lái xe tới thì có phải tốt không? Trịnh Viễn suy nghĩ, đầu tiên sẽ để Mễ Chu ngồi ở nghế phó lái, nhân lúc đèn xanh đèn đỏ còn có thể đùa giỡn một chút, kết quả là bản thân mình ngay từ đầu đã không lái xe tới.
Không có biện pháp, đành phải trở về, Trịnh Viễn kéo kéo Mễ Chu đằng sau, lại không được, không hề nhúc nhích. Mễ Chu uống nhiều nhưng không hề ầm ĩ, không náo loạn, không nhảy nhót, ngoan ngoãn nằm úp sấp trên lưng Trịnh Viễn, một cơn gió khẽ thổi qua, thân thể Mễ Chu run lên nhè nhẹ, rụt đầu tiễn vào hõm cổ của Trịnh Viễn.
Trên lưng Trịnh Viễn là Mễ Chu nên di chuyển được rất chậm, cũng không phải do Mễ Chu nặng, chẳng qua là do Trịnh Viễn thích đi thong thả như vậy, giống như là mấy cụ già đang tản bộ hai bên đường, đương nhiên mong mọi người không cần quan tâm cụ già đang mang trên lưng người sống này.
Trịnh Viễn cảm thấy được hơi ấm từ trên người Mễ Chu, hơi thở của y len theo khe hở của cổ áo len lỏi vào trong ngực, thật ấm áp.
Quãng đường cũng không xa cho lắm, đi vài bước Trịnh Viễn cùng Mễ Chu đã về đến nhà. Lục trong túi của Mễ Chu để tìm chìa khóa, mở cửa phòng, lau mặt cho Mễ Chu, thay áo ngủ rồi mới ném y lên giường.
Đi đến phòng bếp, trịnh viễn nấu chút canh giải rượu. Mặc dù ở trong phòng bếp của người khác nhưng lỗ tai vẫn phải dựng thẳng, nghe ngóng âm thanh trong phòng ngủ, sợ Mễ Chu sơ xuất một cái lại lăn từ trên giường xuống đất.
Trịnh Viễn nhìn chằm chằm cái nồi đang sôi không ngừng nổi lên những bọt khí nhỏ, suy nghĩ một chút, sau đó vặn nhỏ gas xuống, đi ra cửa về nhà mình cầm cuốn truyện tranh đi đến. Đây là cuốn Mễ Chu tha thiết mong muốn mãi mà chưa đạt được.
Tắt lửa, đổ canh giải rượu vào bát, lấy giấy viết vài câu rồi đặt ở phía dưới, dặn Mễ Chu nếu tỉnh lại thì phải uống hết canh. Sau đó Trịnh Viễn thuận tay cầm bút, hạ bút ký tên vào trang sách, chúc Mễ Chu sinh nhật vui vẻ, Lộ Mang.
Cuối cùng, Trịnh Viễn mở cửa phòng ngủ của Mễ Chu, nhìn qua một chút, Mễ Chu ngủ an ổn rồi, không nhúc nhích cũng không nói gì, Trịnh Viễn nhìn một hồi, quyết định về nhà, hiện tại không cần lo lắng, sau đó nhìn lại, hắn đã có thể nói không chính xác.
Trước hết đi một vòng quanh nhà Mễ Chu, bên cạnh phòng ngủ là thư phòng, trong thư phòng có một giá sách thật lớn, gần như chiếm một nửa gian phòng, từng tầng từng tầng đều là truyện tranh của Lộ Mang.
"Truyện tranh của tôi cũng không giữ được nhiều như vậy đâu".
Trịnh Viễn than thở một câu, nhìn kỹ lại, mới phát hiện mỗi bộ truyện tranh đều đủ quyển, thậm chí tất cả các quyển đều có nhiều bản, những truyện tranh cũ tiếng Nhật, tiếng Anh của Lộ Mang đều có nhiều bản, Mễ Chu cư nhiên sưu tầm đầy đủ. Giá sách xếp thành một dãy dài, vừa khí thế, vừa đồ sộ.
Có vẻ như Trịnh Viễn đối với chuyện này vô cùng đắc ý, khi xoay người đi vào phòng bếp trên mặt vẫn mang theo ý cười, phòng bếp trong nhà Mễ Chu có vẻ như được sử dụng khá nhiều, sách dạy nấu ăn cũng không ít, xem ra Mễ Chu chắc là biết nấu ăn rồi.
Nhưng tại sao sinh nhật mình còn phải ra ngoài ăn làm gì? Chẳng phải tự mình nấu ăn như vậy sẽ càng ý nghĩa hơn sao?
Trịnh Viễn dồn tất cả suy nghĩ trong lòng của mình lại, quyết định đợi khi nào Mễ Chu tỉnh lại rồi hỏi. Sau khi đã đi dạo chán chê, hắn xoay người về nhà, men theo tường nhà mà đi ra cửa, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra về.
Trước khi đi ngủ, Trịnh Viễn xem xét qua blog một lần, nhìn đến thời gian vừa nãy cùng Mễ Chu ăn cơm, có thêm trạng thái trên blog.
"Người ấy thật sự không tới..."
"Cảm ơn Viễn ca đã đi cùng tôi☆⌒(*^-゜)"
Trịnh Viễn để điện