Mọi người đều nói con người ta gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, Trịnh Viễn vô cùng sảng khoái, mà Khưu Tuyền cũng vậy.
Trịnh Viễn sảng khoái ở chỗ này, hôm qua Mễ Chu đã đem sản phẩm âm nhạc giao nộp, không nói trước có hay hay không, nhưng mà tốt xấu gì cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành công việc Mễ Chu sẽ trở nên cực kỳ nghe lời, cho nên cánh cửa của cuộc sống tươi đẹp đã mở ra với Trịnh Viễn, hắn bước vào cuộc sống mới một cách hiên ngang, mọi người nói xem làm sao hắn có thể không sảng khoái được cơ chứ?
Còn Khưu Tuyền vui vẻ là ở chỗ này, Hạ Ẩn rốt cuộc cũng không còn lí do gì mà ở lại bệnh viện nữa, hôm qua Từ Thương làm một cuộc kiểm tra từ đầu đến chân không phát hiện được vấn đề gì không ổn cả, đang lúc Hạ Ẩn suy nghĩ xem có nên tắm nước lạnh để phát sốt hay không thì Từ Thương đã vung bút lên, cho phép bệnh nhân xuất viện, Hạ Ẩn có thể ra viện, Khưu Tuyền có thể lượn đi.
Khắp nơi mọi người cùng vui vẻ, hơn nữa, dựa vào mối quan hệ của Trịnh Viễn và Khưu Tuyền, ngay từ lúc bắt đầu quen biết, hai người không quá hài hòa, không có biện pháp cải thiện, hai người thân phận bất đồng, lập trường bất đồng, bất cứ một sự việc nào, nếu Khưu Tuyền vui thì Trịnh Viễn khó chịu, hoặc là Trịnh Viễn vui thì Khưu Tuyền khó chịu, tuy nhiên hôm nay hai người lại cùng vui vẻ như vậy đúng là hiếm gặp.
Vì thế, sau khi đạt lại tự do cho thân xác, Khưu Tuyền vô cùng vui vẻ bàn giao xong xuôi bản thảo truyện tranh của Trịnh Viễn, tiện thể gặp người liền rủ rê, "Đại thần, hai ta ra ngoài uống một chén đi, tôi mời anh!" Chữ 'anh' sau cùng mang theo hào khí ngất trời.
"Không đi!"
".........Đại thần, tôi cảm thấy anh không nên như vậy a......." Khưu Tuyền ôm ngực, bộ dáng vô cùng đau khổ, "Mặc dù tôi đã phải trải qua bao nỗi bể dâu, nhưng tuổi tác so với Mễ Chu nhà anh cũng sàn sàn nhau...... Cớ sao anh có thể che chở Mễ Chu mà thương tổn, bỏ rơi người đồng nghiệp nhỏ bé này....."
"Gì," vẻ mặt của Trịnh Viễn chính là biểu tình 'đừng có lấy tuổi tác ra đây mà nói chuyện', "Mễ Chu hoàn thành công việc, tôi vẽ xong bản thảo, tôi còn phải vội đi hẹn hò với Mễ Chu, ai rảnh mà đi uống với cậu."
"Đại thần a!!!!!!!! Hai người không thể hẹn hò chậm lại một ngày sao!! Tôi thật sự có biết bao điều trong tim muốn bày tỏ với anh!!!" Nói xong, Khưu Tuyền còn chỉ chỉ vào mình.
"Chỗ đó là dạ dày."
".......Cũng ở trong người cả."
"Ba mẹ cậu thật sự học y?" Trịnh Viễn cau chặt mày, vẻ mặt quyết không tin.
"Ba mẹ tôi học y chứ tôi có học y đâu!" Khưu Tuyền vẫn không muốn buông tha, thay đổi phương pháp tiến công, bắt đầu kéo kéo góc áo Trịnh Viễn, "Đại thần.... Người ta ở đây chẳng có bạn bè gì cả.... Tôi chỉ quen biết anh a.... Thật sự chẳng có ai muốn cùng tôi đi uống một chén cả a......."
"Hạ Ẩn."
"..........Đại thần, YOU MUST BE JOKING!!!" Khưu Tuyền tựa như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi nhảy cẫng lên, "Dù tôi và Hạ Ẩn không có ân oán gì, tôi cũng không thần kinh đến mức tìm một đại minh tinh mà tung tăng đi trên đường phố! Tôi không muốn bị những người mê hoặc phỉ nhổ chết a."
"Không, tôi nói là Hạ Ẩn anh ta......"
"Ngay cả anh cũng nói tốt cho anh ta?!" Khưu Tuyền càng lúc càng phẫn nộ, "Anh biết không! Hai hôm trước Mễ Chu nhìn thấy tôi, câu đầu tiên cậu ta nói là gì? Cậu ta nói, anh và Hạ Ẩn thành rồi sao?! Sau đó ngày hôm qua, tôi giúp Hạ Ẩn chuyển đồ trong bệnh viện, biết Từ Thương nhìn thấy tôi nói gì không? Anh ta nói, cậu với Hạ Ẩn bao giờ thành đôi?! Sau đó hôm nay tôi đi mua đồ đạc thì gặp Lâm Hiên, biết Lâm Hiên thấy tôi thì nói gì không? Anh ta nói, cậu với Hạ Ẩn sao mãi mà chưa thành?!" Khưu Tuyền ngửa mặt lên trời hỏi to, "Tại sao các người đều chờ mong tôi với Hạ Ẩn thành một đôi a!"
"........Bởi vì hai người là trời sinh một đôi."
"Kiếp trước tôi gây ra cái tội vạ gì mà kiếp này gặp phải loại mặt than như Hạ Ẩn?! Cặp mắt kia của anh ta có ma thuật, tôi vừa nhìn vào đã răm rắp nghe lời!!"
".......Cặp mắt của Hạ Ẩn đúng là rất đẹp," Trịnh Viễn nhìn chằm chằm Khưu Tuyền ăn ngay nói thật, "Nhưng mà chỉ cần nhìn vào đã nghe lời .......chỉ có một mình cậu thôi."
"..................Tôi mặc kệ!!"
"Khưu Tuyền, Hạ Ẩn ..........."
"................Mặc kệ anh ta như thế nào, tôi hôm nay đã quyết định, sẽ không sợ hãi cặp mắt kia của anh ta nữa, để cho bão táp đến tôi cũng không sợ, càng mạnh càng tốt!!!!!!"
"Khưu Tuyền, cậu để cho tôi nói xong xem nào, cứ thích cắt ngang lời người khác," Trịnh Viễn có chút mệt mỏi day day trán, "Từ lúc cậu nói 'tôi có thần kinh đâu mà đi tìm một đại mình tinh", Hạ Ẩn đã đứng ở phía sau cậu rồi."
Sau cùng, Khưu Tuyền vẫn không thoát khỏi dụ dỗ cộng thêm yêu thuật của Hạ Ẩn, bị Hạ Ẩn kéo người đi, sau khi hai người họ đi rồi, Trịnh Viễn cảm thấy bầu trời như trong xanh hơn, nhìn nhìn thời gian, sáng sớm Khưu Tuyền đã kéo đi cho nên chậm chễ chút thời gian, hiện tại mới chân chính bắt đầu thời gian của một ngày.
Vì thế Trịnh Viễn khoái trá về nhà, cầm chìa khóa mở cửa, đi vào nhà Mễ Chu.
Khi Trịnh Viễn đi vào, nghe thấy Mễ Chu đang gọi điện thoại, dây thần kinh của hắn lập tức căng ra, cũng không thể trách hắn, hôm nay đã lên kế hoạch ra ngoài thả lỏng một phen với Mễ Chu, giờ mà công ty Warner gọi điện thoại tới, ngày đẹp trời như thế này cùng với kế hoạch hoàn hảo kia lập tức quẳng cho chó gặm.
"...... Vâng ạ, hiện tại có một người........ Vâng, cũng gần như là đã xác định........"
Mễ Chu ngồi trên sô pha nói chuyện nhí nhéo, Trịnh Viễn nghe không rõ lắm, nhưng có cảm giác lười nhác, không giống như giọng điệu khi nói chuyện với người của công ty Warner.
Đó là ai a?
Vòng luẩn quẩn sinh hoạt của Mễ Chu rất nhỏ, cơ bản có thể chia làm ba phần, công việc, Tề Hải, và mình. Nhưng vô luận là phần nào, Trịnh Viễn cũng chưa nghe qua ngữ điệu của Mễ Chu như vậy, vì thế hệ thống cảnh báo nguy hiểm trong đầu Trịnh Viễn lập tức khởi động đèn xanh.
Cũng đừng lạ rằng tại sao thần kinh của Trịnh Viễn lại như vậy, nếu tình nhân của ngươi, vừa trẻ tuổi, vừa đáng yêu, có tài, lại còn nổi tiếng, giỏi văn giỏi võ, có thể không cảm thấy lo lắng hay sao???
Ngay khi Trịnh Viễn đang miên man suy nghĩ, Mễ Chu nhẹ nhàng phun ra một câu, liền lập tức đem cả người Trịnh Viễn đang căng cứng đập tan tành thành mảnh nhỏ, Mễ Chu nói, "Mẹ, con biết rồi."
Mẹ, con biết rồi.......
Mẹ, con.................
Mẹ...............
Mẹ.......
......
"Mẹ?!" Trịnh Viễn lập tức hô thành tiếng, khí thế không thua kém gì gọi mẹ ruột của mình, Mễ Chu có chút nén giận trợn mắt nhìn hắn, ý tứ là y còn đang cùng mẹ nói chuyện điện thoại a, tự nhiên kêu lớn lên làm gì.
Cái trừng mắt này có hiệu quả vô cùng tốt, đem toàn bộ lý trí vỡ vụn của Trịnh Viễn nhét lại vào trong đầu, hắn xoay người một cái tót lên sô pha, ôm Mễ Chu vào trong lòng mình, vừa ôm vừa quang minh chính đại nghe lén điện thoại, Mễ Chu đẩy ra hai lần, nhưng mà ai đó sống chết không buông, vì