"Cầm thú!!!" Trịnh Viễn mắng hai từ này đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này Mễ Chu cũng không biết là hắn đang mắng Khưu Tuyền hay là Hạ Ẩn, bất quá y thờ phụng một nguyên tắc, nếu trong nhà có chuyện gì, chỉ cần nghe theo lời của Trịnh Viễn là được.
Vì thế Mễ Chu cũng học theo bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Trịnh Viễn, nói thêm vào một câu, "Đúng vậy!!"
"Dám ở chung sớm hơn chúng ta!!"
"......Viễn ca, hóa ra anh tức giận vì cái này à?"
Nhưng mà Trịnh Viễn ngay lập tức lắp lên khuôn mặt biểu tình hiền lành phúc hậu quay đầu một cái ném luôn đồng nghiệp Khưu Tuyền bé nhỏ đang chìm trong nước sôi lửa bỏng ra sau đầu, bản thân mình còn chưa lo xong, rảnh rỗi đâu mà đi lo chuyện người khác a!
Trịnh Viễn bắt đầu hỏi Mễ Chu các loại thông tin, nào là ngày sinh của ba mẹ, sở thích, tính cách, bối cảnh, bộ dáng vô cùng chăm chú cẩn thận, sau đó Mễ Chu lại phun ra một câu, "Viễn ca, em nghĩ anh không nên để ý đến ba em a."
"......Nói gì thế." Trịnh Viễn vỗ đầu Mễ Chu, "Anh đây đang bày tỏ lòng hiếu kính với ba mẹ, ba mẹ em cũng là ba mẹ anh, sao em có thể nói anh không chiếu cố ba mẹ được."
Mễ Chu vô cùng cảm động, không khỏi hốc mắt đỏ hồng, đang tính bổ nhào vào lòng Trịnh Viễn, liền nghe thấy hắn nghiêm túc bổ sung, "Nếu ba mẹ em không đồng ý, anh liền cưỡng hôn."
Mễ Chu kịp thời thay đổi phương hướng, đổ rầm vào sô pha.
Bên này Trịnh Viễn lo lắng trùng trùng, còn bên kia Khưu Tuyền lại vội vàng đến gà bay chó sủa, trời mới biết được khi mình vừa về đến nhà, Hạ Ẩn lại theo sát sàn sạt phía sau mình, lúc ấy Khưu Tuyền cũng không nghĩ nhiều, trong lòng suy nghĩ đợi cho mình đóng cửa nhà vào, Hạ Ẩn đi đâu thì mặc xác Hạ Ẩn.
Nhưng mà Khưu Tuyền không ngờ được rằng, khi y về đến nhà, rõ ràng là nhà mình, màm lại có người khác ở, sao lại thế này a??? Rõ ràng lúc trước khi cho thuê phòng đã ký hợp đồng rõ ràng mà, một lần đóng ba tháng tiền thuê nhà, nếu mà hết tiền thì chạy qua Trịnh Viễn mượn........ Nhưng mà vấn đề ở đây là tại sao còn chưa nói gì với mình mà chủ nhà đã cho người khác thuê là sao????
Khưu Tuyền ỷ vào mình là người có lý, trâu bò gầm rống với chủ nhà, không nghĩ tới người chủ nhà kia so với y còn trâu bò hơn, hét rằng Khưu Tuyền đã vi phạm hợp đồng, đến lúc đóng tiền thuê nhà không thấy người đâu, đương nhiên chủ nhà có quyền thu hồi, cho người khác thuê.
Khưu Tuyền suy nghĩ, đấy chả phải lúc Hạ Ẩn nằm viện hay sao? Phỏng chừng lúc ấy mình quên phéng mất rồi, khi chủ nhà gọi diện đến phỏng chừng Khưu Tuyền đã từ chối nhận cuộc gọi bằng phần mềm rồi.... Cơ mà khoan đã...... Khưu Tuyền phản ứng kịp, vội vàng hỏi, đồ đạc của y ở nơi nào a?
Nghe thấy Khưu Tuyền hỏi như vậy, đối phương cũng cảm thấy kỳ quái, nói không phải lúc ấy y đã cho người đến chuyển đồ đạc đi hay sao, giờ này hỏi chủ nhà, người ta biết hỏi ai?
Khưu Tuyền nghe xong, đặt mông ngồi xuống thềm cửa, không muốn nhúc nhích gì hết, bây giờ thật tốt, nhà cửa không có, đồ đạc cũng không biết bay đi đâu.
Ngay khi Khưu Tuyền nghĩ đến có phải tổng biên tập tòa soạn đến xem nhà mình rồi chuyển đồ hộ hay không, người đại diện vạn năng của Hạ Ẩn liền đi tới gần.
"Khưu tiên sinh," Tina từ trên cao nhìn xuống, "Hạ tiên sinh hi vọng ngài có thể qua đó một chút."
"Anh ta không phải đang đi theo sau tôi sao?" Khưu Tuyền đang bực bội, mở miệng ra là ngữ khí không kiên nhẫn, "Bảo anh ta có chuyện gì thì tự qua đây mà nói."
"Hạ tiên sinh nói, nếu ngài không muốn tới, mấy đồ dùng trong nhà của ngài, hôm nào lạnh thì mang ra đốt để sưởi ấm cũng được, ngài có thể tự mình cân nhắc một phen?"
"Trời ạ!" Khưu Tuyền kêu lên, "Là Hạ Ẩn chuyển đồ của tôi?!"
"Hứ," vẻ mặt của Tina chính là 'chỉ số thông minh như vậy thôi thì cứ cố mà đợi Hạ thiếu gia thượng đi là vừa', "Thiếu gia còn giúp ngài chuẩn bị tốt nhà cửa, vị trí thuận lợi, muốn có gì có cái nấy...."
"Chẳng lẽ muốn góp gạo thổi cơm chung!" Khưu Tuyền nhảy dựng lên, "Không đời nào!"
".......Nước ấm 24/24, ba bữa cơm có người chuẩn bị, đi làm có người đón đưa......."
"Không đời nào..."
"Không cần tiền thuê nhà!"
"Thế đưa tôi đi xem đi!" Biểu tình trên mặt của Khưu Tuyền vô cùng chân thành.
Đi đến xe của Hạ Ẩn, Hạ Ẩn không nói gì, chỉ là xê dịch một chút để chừa cho Khưu Tuyền một chỗ ngồi.
........Nhưng mà Khưu Tuyền sao có thể không biết xấu hổ thế cơ chứ, đang tính ngồi vào chỗ tay lái phụ. Nhưng mà bị Tina giành mất.
Cho nên Khưu Tuyền ngoan ngoãn ngồi cạnh Hạ Ẩn, ngoan ngoãn im như thóc đi tới chỗ mà mình sắp ở.....
Đến nơi, Hạ Ẩn đúng là không lừa gạt y, điều kiện đúng như Tina đã nói, muốn cái gì có cái nấy, nhà cửa cũng rất lớn, vị trí cũng rất đẹp, chẳng qua..........
Vì sao không ai nói cho y biết y và Hạ Ẩn lại phải cùng ở một phòng a..... hu hu hu hu hu hu.....
Thời điểm Trịnh Viễn gọi điện cho Khưu Tuyền là lúc y bị Hạ Ẩn kéo vào nhà, chính xác hơn, vừa mới đặt một chân vào cửa, Khưu Tuyền cả người dán vào cửa chính, giống như anh hùng thà chết chứ không chịu khuất phục, lúc nhận điện thoại, Hạ Ẩn thừa dịp lúc y không chú ý bèn túm y vào nhà.
Đối với Hạ Ẩn mà nói, người đã tới, nhà cũng đã chuẩn bị, hơn mười năm xa cách, khiến cho Hạ Ẩn lo được lo mất, cho nên bây giờ Hạ Ẩn thề rằng, bằng mọi cách, mọi phương pháp, phải đem người khóa vào bên cạnh mình.
Hạ Ẩn nắm tay Khưu Tuyền, thấp giọng nói, "Cậu chỉ cần ở bên cạnh tôi thôi, không được sao?".......
Nếu người đã ở đây rồi, làm sao có thể buông tay.
Ba Mễ, mẹ Mễ dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai để giải quyết công việc, không tới hai ngày, liền lục tục lên máy bay trở về, giữa đêm hôm khuya khoắt, Mễ Chu nhật được điện thoại của mẹ, vui sướng nói, "Con trai a, ba mẹ đã