Lúc đến gần Hành Sơn thì sắc trời đã sẩm tối. Trời cao vô ngần, mặt trời ngả về tây, giữa những cánh đồng xa xa có nông phu đang trở về nhà, đây đều là những hình ảnh quen thuộc với Lam Hạo Nguyệt nhất, nay nhìn thấy, lại có cảm giác không như trước nữa.
Bởi vì trước đây chỉ đi một mình, nay bên cạnh đã có người khác. Tuy rằng Trì Thanh Ngọc không nhìn thấy màu vàng nhạt trải đều đất trời kia, thế nhưng bàn tay chàng vẫn nắm chặt tay nàng.
Gió thổi từ núi Hành Sơn, phất bay áo chàng. Hôm qua còn ở trong thành Hành Dương, Lam Hạo Nguyệt đã bảo chàng thay đạo trang, chàng bây giờ mặc áo dài màu thiên thanh, vạt áo bằng tơ trắng, thiếu vài phần nghiêm túc so với trước, nhưng lại thêm một chút ôn hòa. Ban đầu chàng cũng không muốn đổi thành thường phục, thế nhưng Lam Hạo Nguyệt lại năn nỉ: “Chàng không thấy mặc mãi trang phục này thì chán lắm sao? Bộ này đẹp lắm mà.”
Chàng hơi do dự, biết rốt cuộc là vì sao nàng lại dỗ dành mình thay quần áo khác, thế nên mới đồng ý.
“Thanh Ngọc, bên kia là Yên Hà cốc rồi.” Nàng giữ chặt tay Trì Thanh Ngọc, chỉ vào vùng xanh xanh đen đen đằng xa.
Chân mày Trì Thanh Ngọc dần giãn ra, mang theo ý cười, nói: “Là nơi em đã sinh ra và lớn lên à.”
“Dạ vâng.” Nàng nhẹ nhàng nắm tay Trì Thanh Ngọc, ngẩng mặt lên nhìn chàng, “Thanh Ngọc, chỗ em ở có rất nhiều chim sẻ, chúng nó nghe em thổi sáo sẽ xà xuống mổ thóc ngay. Đến khi chúng ta về, em sẽ gọi chúng nó bay tới cho chàng chơi.”
“Được.” Nụ cười vẫn còn trên mặt, thế nhưng trong mắt chàng lại mờ mịt, hoang mang, bỗng nhiên hỏi: “Hạo Nguyệt, cha em là người thế nào?”
Lam Hạo Nguyệt sửng sốt, do dự một hồi lâu mới đáp: “Rất gàn bướng, bảo thủ, luôn tự cho là đúng… em nói như vậy, có phải chàng lại muốn trách em không tôn kính trưởng bối không?”
Hình như chàng đang xuất thần, mãi lát sau, bảo: “Tôi chỉ cảm thấy, em không nên cứ cãi nhau với cha mình, như thế không tốt cho cả hai.”
Lam Hạo Nguyệt trầm mặc, mấy ngày qua đắm chìm vào niềm vui khi được ở bên Trì Thanh Ngọc, dù thi thoảng có nghĩ tới cha, nhưng nàng vẫn luôn cố gắng lờ đi. Thế nhưng hôm nay, khi chàng nhắc tới điều này, tâm trạng nàng tụt xuống hẳn.
“Đến khi về lại Yên Hà cốc, không được hành động theo cảm tính nữa, được không?” Chàng đưa tay, sờ lên đỉnh đầu nàng, thấy nàng vẫn ngậm tăm không đáp, cố tình cười: “Bé con, bao giờ em mới thật sử trưởng thành đây?”
“Không cho chàng gọi em như vậy.” Nàng lắc người, tránh tay chàng, trong lòng rối bời, buột miệng nói: “Tới bây giờ chàng luôn giúp cha dạy dỗ em, có phải đến khi gặp nhau rồi sẽ cùng đối phó với em không?”
Trì Thanh Ngọc nhíu mày nói: “Tôi và Lam tiền bối không quen không biết, tại sao lại cùng nhau hợp lại để đối phó em chứ?”
Lam Hạo Nguyệt đá hòn sỏi nhỏ trên đường, nói: “Lúc chàng nghiêm trang đạo mạo, trông hệt như ông ấy.”
Chàng không nhịn được cười, nói: “Thảo nào trước đây em lại ghét tôi như vậy.”
Lam Hạo Nguyệt hừ một tiếng, cầm tay áo chàng, bỗng cảm thấy lo lắng: “Thanh Ngọc, chàng có nghĩ sẽ nói gì với cha em không… Chàng cũng biết đấy, tính tình ông ấy không được tốt, đôi khi chàng lại chẳng cần được người ta yêu thích nhưng …”
Trì Thanh Ngọc hơi ngẩn ra, lặng lẽ suy nghĩ một lát, bảo: “Em yên tâm, tôi biết nên làm gì, sẽ không chọc giận ông ấy.”
“Vậy là tốt rồi!” Lam Hạo Nguyệt chỉ sợ chàng cao ngạo không chịu cúi đầu, nay nghe chàng nói thế, mới vui vẻ hơn.
***
Để tránh đụng phải những anh em đồng môn của đỉnh Chúc Dung trên đường, Lam Hạo Nguyệt cố tình dẫn Trì Thanh Ngọc men theo con đường nhỏ. Rừng sâu thăm thẳm, hai bên đều là tùng bách, Lam Hạo Nguyệt nắm tay chàng, nói: “Lát nữa tới Yên Hà cốc, em vào trước xem thế nào, chàng đứng chờ em ra, được không?”
Trì Thanh Ngọc chầm chậm đi theo nàng, “Hạo Nguyệt, em chỉ cần nói tôi đưa em về là được, những chuyện khác cứ để tôi nói với cha em sau.”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, nói: “Nhưng sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ biết thôi.”
“Tạm thời đừng làm rối chuyện lên…” Chàng thấp giọng.
Lam Hạo Nguyệt đáp một cách bất đắc dĩ, lúc này lại thấy tiếng vó ngựa phóng ra từ sâu trong rừng tùng, ai ai cũng mang Trường kiếm, vẻ mặt rất sốt ruột. Lam Hạo Nguyệt ngơ ngác, vội đi tới đón, các cậu thiếu nam, thiếu nữ thấy nàng đã về, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhốn nháo gọi tên: “Sư tỷ!” “Chị Hạo Nguyệt, sao chị về rồi?!”
Lam Hạo Nguyệt cố tình lờ đi không đáp, chỉ hỏi: “Các em vội vàng như vậy là muốn đi đâu?”
“Vừa rồi nhận được bồ câu đưa tin, nói rằng đám người Thụ An giao thủ với người ta xong bị thương, chúng em muốn đi đón họ về.”
Lam Hạo Nguyệt cả kinh, “Bọn họ bị ai đả thương?”
Người dẫn đầu lắc đầu bảo: “Có lẽ đang gấp gáp nên trên giấy không nói rõ, chỉ viết là đang ở ngoại ô trấn Lâm Khê.”
Lam Hạo Nguyệt ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: “Vậy cha chị đâu?”
“Sư phụ không ở trong cốc, mấy hôm trước nghe nói đã tới Hành Dương, thế nên chắc là đã đi tìm chị rồi ạ.” Người này vừa nói xong, nhìn sang hướng cách đó không xa. Trì Thanh Ngọc dắt ngựa trắng, đứng lẳng lặng ven đường nghe bọn họ nói chuyện. Lam Hạo Nguyệt quay đầu nhìn lại, vội bước tới, thấp giọng bảo: “Thanh Ngọc, cha em không có ở đây, em muốn đi đón sư đệ Thụ An với bọn họ, chàng ngồi ở đây một lát, chờ em quay lại nhé.”
Trì Thanh Ngọc nhíu mày nói, “Tôi đi với em, nhỡ trên đường gặp phải địch thủ, bọn em mang theo người bị thương sẽ càng dễ rơi vào thế hạ phong.”
Dù Lam Hạo Nguyệt luôn ngưỡng mộ kiếm thuật của chàng, nhưng nghĩ ở đây tuy cách trấn Lâm Khê không xa, nhưng đường gập ghềnh như vậy chàng hành động đi đứng sẽ không được tiện lắm, thế nên lựa lời nói: “Ở đây là địa phận Hành Sơn, tuy gặp địch thủ nhưng chỉ cần thả tín hiệu sẽ có người trên đỉnh Chúc Dung nhìn thấy, đến tiếp ứng ngay. Chàng chờ em đi, em sẽ quay lại nhanh thôi, đừng lo mà.”
Dứt lời liền dắt Trì Thanh Ngọc đến cạnh một tảng đá bên vệ đường để chàng ngồi xuống, sau đó lập tức xoay người gọi các sư đệ, sư muội, cùng nhảy lên ngựa, phóng ra khỏi núi.
***
Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng vó ngựa nhanh chóng rời xa, trong rừng tùng, gió thổi qua người, mang theo nỗi cô đơn.
Thi thoảng có tiếng chim hót đằng xa, nghe âm thanh cứ vang vọng trong thung lũng, mãi lâu sau mà vẫn không dứt hẳn. Chàng ngẩng đầu, nghe thấy tiếng gió xào xạc thổi qua tán cây, âm thanh kia vang lên một cách mịn màng, thế nên chàng đoán xung quanh có rừng tùng bát ngát nối liền, vì thế mới phát ra tiếng như sóng nước lên xuống đều nhau như vậy.
Ngồi không thì hơi nhàm chán, Trì Thanh Ngọc rút cây gậy trúc ở sau lưng, dựa vào cảm giác để đi về trước, đến khi đất dưới chân không còn xốp nữa thì biết mình đã về lại bên đường. Cây gậy trúc quét ngang, đụng tới một vật cứng, chàng đưa tay chạm đến thì biết đó là một tảng đá hình chữ nhật đứng. Theo thói quen, Trì Thanh Ngọc dùng ngón tay để lướt trên bề mặt, cảm thấy có nét chữ. Chàng đi tới gần để sờ kĩ hơn, thì ra là ba chữ ‘Yên Hà cốc’.
Không biết vì sao, khi chạm đến ba chữ này, trong lòng Trì Thanh Ngọc bỗng có một cảm giác thỏa mãn, vui sướng nhàn nhạt.
Tuy đã đặt chân đến nơi Lam Hạo Nguyệt sinh ra và lớn lên, nhưng lúc này, cái tên thường nghe nàng nhắc đến, nay hiện rõ dưới đầu ngón tay, khiến chàng có một cảm giác vui mừng vì rốt cuộc cũng có thể đến quê hương của nàng.
Ngón tay dọc theo vết lõm, như muốn ghi nhớ thật sâu trong lòng.
Trong giờ phút yên tĩnh lặng lẽ ấy, bỗng có tiếng binh khí va chạm nhau truyền tới từ xa, dù không vang lắm nhưng Trì Thanh Ngọc lại nghe rất rõ. Không biết nguyên nhân vì sao mà trái tim chàng bỗng căng thẳng, nắm gậy trúc xoay người sang chỗ khác.
Lại một hồi đánh nhau trong gió, âm thanh đã lớn dần, có thể thấy rõ ràng đang hướng gần về phía bên này.
Chàng rút kiếm sau vai, từ từ đi theo âm thanh. Đối với chàng, nơi này hoàn toàn xa lạ, tuy có gậy trúc dò đường nhưng vẫn phải tập