Lúc này, Lam Hạo Nguyệt lảo đảo chạy tới, nhất thời, sốt ruột và kinh hỉ đan xen, nhưng khuôn mặt lại trắng bệch, run rẩy không nói nên lời.
“Hạo Nguyệt! Sao con lại ở đây?” Tuy Lam Bách Thần đã có kinh nghiệm chém giết giang hồ, nhưng vừa rồi, một kiếm của Trì Thanh Ngọc đâm sát vào ông, đến lúc này mới phát hiện vạt áo ngoài của mình đã bị kiếm khí cắt mất, không kiềm được cơn giận mà trách mắng: “Mấy ngày nay hoàn toàn không thấy tin tức, bây giờ đã biết trở lại rồi sao?!”
Mắt Lam Hạo Nguyệt đỏ ngầu, đã lâu không gặp cha, dù thấy khuôn mặt ông nghiêm khắc nhưng rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều. Lại nhìn thấy mọi người đáng đứng cách đó không xa, đều mang một vẻ long đong mệt mỏi. Nàng nghĩ đến những gì mà sư đệ vừa nói ban nãy, mấy ngày qua, sư phụ thường xuyên dẫn người ra ngoài tìm tung tích của nàng, cúi gằm thưa: “Lúc trước con ở chung với dì và chị họ, vừa trở về thì lại nghe thấy Thụ An bị người khác đả thương, con liền đi đón cậu ấy…”
Lúc này lại nghe tiếng bước chân hỗn loạn trên đường núi, một đám người vội vàng chạy tới từ trên núi xuống. Người cầm đầu chừng bốn mươi tuổi, dáng người cường tráng, mặt đen râu ngắn, là Vạn Thuần Đạt, chưởng môn của phái Hành Sơn. Thoạt đầu, ông ta nhìn người đã đánh nhau với Hoàn Nhi ban nãy, không kiềm được ngạc nhiên hỏi: “Thời Anh, sao con lại ở đây đánh nhau với người ta?”
Người nọ chính là Triệu Thời Anh, trước đây đã gạt Lam Hạo Nguyệt bỏ nhà, chẳng qua vừa rồi bị Trì Thanh Ngọc đá trúng vào gò má nên khuôn mặt sưng phù, không có vẻ giảo hoạt như trước. Hắn hung dữ trừng mắt nhìn Hoàn Nhi và Trì Thanh Ngọc, miệng nói không rõ lời: “Tiểu nha đầu kia lén lút ở trong rừng, con hỏi vì sao nó tới đây thì nó lại chạy trốn. Đệ tử biết gần đây giang hồ không được yên ổn, nghi ngờ nó là thám tử của Đoạt Mộng lâu nên ra tay.”
“Ta đã nói là tới tìm người thôi mà, thế nhưng người không tin, bỗng nhiên ra tay…” Hoàn Nhi siết chặt nắm tay, trên lưng đau nhức từng cơn, quả thật không thể nào chịu được. Đám sư huynh đệ của Triệu Thời Anh nhao nhao xông tới, thấy gương mặt Triệu Thời Anh bầm đen, khóe miệng đổ máu, ngay lập tức có người xông tới cạnh Hoàn Nhi, muốn ra tay để dạy dỗ.
Trì Thanh Ngọc đưa tay ra bảo vệ cô bé, nghiêm mặt nói: “Là ta đả thương hắn, xin các vị đừng bao vây tấn công một tiểu cô nương.”
Lam Hạo Nguyệt sợ chàng và người trên đỉnh Chúc Dung xung đột, sốt ruột muốn đi tới, người vừa động thì lại bị Lam Bách Thần chặn đường.
“Chàng trai trẻ, cậu dám làm dám chịu, nhưng nếu không phải ta ra tay ngăn cản, e rằng một kiếm của cậu đã lấy đi tính mạng của sư điệt ta rồi.” Lam Bách Thần hừ lạnh tiếp, “Vốn không có thù hận sâu sắc gì mà lại ra chiêu tàn nhẫn như thế, cậu tưởng rằng Hành Sơn ta là chốn không người sao?”
Trì Thanh Ngọc nắm chặt chuôi kiếm, vừa rồi khi chàng nghe thấy tiếng gọi của Lam Hạo Nguyệt thì biết ngay mình đã gặp đại họa. Lúc trước đi đường luôn đau khổ suy nghĩ phải làm thế nào khi gặp cha nàng, nhưng tuyệt đối không thể ngờ rằng trận tranh đấu này lại là lần đầu tiên gặp mặt của hai người.
“Cháu không có ý xúc phạm, ra tay cũng chỉ vì bảo vệ cho sự an toàn của sư diệt. Chỉ là nhất thời ra tay quá nặng, xin tiền bối thông cảm, bỏ qua cho.” Chàng cố gắng nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng hòa nhã nhất, sau đó còn kéo Hoàn Nhi tới, tiếp, “Cô bé là sư điệt của cháu, Hoàn Nhi, có lẽ đến Hành Sơn để tìm cháu, không phải thám tử Đoạt Mộng lâu.”
Vạn Thuần Đạt đánh giá chàng một phen, lúc này trời đã tối dần, hai bên đường đều là những cây tùng cổ thụ cao vút, dưới bóng tối, không thể nhìn rõ. Ông ta hừ một tiếng, vẫy tay để thủ hạ đưa Triệu Thời Anh ra sau nghỉ ngơi, lại hỏi Trì Thanh Ngọc: “Vẫn không biết lai lịch của các hạ thế nào, vì sao lại xông vào khu vực của Hành Sơn ta?”
Trì Thanh Ngọc chưa kịp trả lời thì trong đám người, Lam Hạo Nguyệt không nhịn được nói: “Chưởng môn, là con dẫn chàng đến Hành Sơn.”
Vạn Thuần Đạt chau mày, quay đầu nhìn nàng hỏi: “Hạo Nguyệt, nhiều ngày nay không thấy cháu, đây là người cháu vừa kết bạn sao?”
Lam Hạo Nguyệt vừa muốn nói thì lại đụng tầm mắt của cha đang quét sang, ánh mắt kia lạnh lùng khiến nàng run lên. Lam Bách Thần thấy con gái ngẩn ra, lại nổi giận: “Chưởng môn hỏi, con còn do dự gì?”
Lam Hạo Nguyệt đành thưa: “Là chàng đưa cháu về, nhưng vẫn chưa vào Yên Hà cốc vì con muốn đón Thụ An về trước, thế nên bảo chàng ngồi ở đây chờ một lúc, không ngờ lại xảy ra chuyện hiểu lầm này… Thanh Ngọc, đây là Vạn chưởng môn của phái Hành Sơn chúng em, còn có… cha em.”
Trì Thanh Ngọc thấy giọng nàng nơm nóp lo sợ như vậy, biết Lam Hạo Nguyệt đang lo lắng cho hành động ban nãy của mình. Bản thân chàng cũng đang ảo não chán nản, nhưng không thể để lộ, chỉ đành cúi đầu thưa: “Vạn chưởng môn, Lam tiền bối, cháu là Trì Thanh Ngọc, đệ tử Thần Tiêu cung.”
“Thần Tiêu cung?” Lông mày Vạn Thuần Đạt cau lại, ngạc nhiên hỏi, “Ta chỉ biết đệ tử của tiền bối Hải Quỳnh Tử đều là người tu đạo, ông ấy nhận đệ tử tục gia lúc nào vậy?”
Lúc này Trì Thanh Ngọc mới nhớ ra mình đã đổi trang phục, không khỏi có vài phần lúng túng, “Cháu không phải đệ tử tục gia, chỉ là, hôm qua vừa đổi thường phục.”
“Ồ? Thì ra là hiểu lầm, nhưng Hạo Nguyệt, sao cháu lại có thể quen biết với đệ tử Thần Tiêu cung vậy?” Vạn Thuần Đạt lại hỏi ngược.
Lam Hạo Nguyệt lén nhìn sắc mặt của cha mình, thấy ông vẫn lạnh tanh, đành đáp qua loa: “Chỉ là vô tình gặp…”
Thế nhưng nàng chưa nói xong, Lam Bách Thần đã trừng mắt, thấp giọng trách mắng: “Đừng tưởng ta không biết con một thân một mình chạy tới Lĩnh Nam.” Lam Hạo Nguyệt cả kinh, nhưng đương nhiên Lam Bách Thần cũng không định rêu rao chuyện này ra ngoài, lập tức xoay người nói với Vạn Thuần Đạt: “Chưởng môn, bây giờ trời đã sẩm tối, Thời Anh và cô bé kia đều bị thương, chúng ta hãy cứ trở về rồi nói tiếp.”
Vạn Thuần Đạt gật đầu, Trì Thanh Ngọc vốn muốn cõng Hoàn Nhi nhưng Hoàn Nhi không muốn chàng chịu vất vả, Lam Bách Thần thấy vết thương sau lưng cô bé loang lổ máu, liền gọi người của Yên Hà cốc dắt ngựa tới, để Hoàn Nhi nằm sấp lên yên. Những người còn lại đều tự mình chuẩn bị đi về núi. Lam Hạo Nguyệt nhìn thấy cha đi về phía đám Thụ An bị thương vừa được đưa về nên tranh thủ cơ hội chạy tới bên cạnh Trì Thanh Ngọc. Không ngờ vừa đi được