Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Một màn mưa thu chút tình nồng


trước sau

Ánh nến dần trở nên yếu ớt, Lam Hạo Nguyệt nằm ngủ bên cạnh, trong mơ màng vẫn không quên nắm ngón tay chàng. Trì Thanh Ngọc tựa người vào đầu giường, nghe tiếng gió bên ngoài càng lúc càng rít mạnh, dịu dàng kéo chăn đắp lên người nàng.

Lam Hạo Nguyệt kéo chăn quá đầu theo thói quen, Trì Thanh Ngọc sợ nàng khó thở, thi thoảng lại đưa tay kiểm tra, thay nàng kéo chăn xuống một chút. Chàng có thể cảm nhận thân thể mềm mại kia cứ nhấp nhô lên xuống, hơi ấm của Hạo Nguyệt truyền từ lòng bàn tay đến từng ngón tay, len lỏi đầy dâng trong lòng chàng.

Lúc nàng ngủ, hô hấp rất nhẹ rất chậm, đôi khi còn bất ngờ phát tiếng hừ khe khẽ, hoặc vô thức đạp chàng một chút. Thế nhưng kể cả như vậy Trì Thanh Ngọc vẫn cảm thấy rất thích. Cô gái nhỏ nhắn này, nằm bên cạnh, chàng thậm chí còn không muốn đi ngủ, chỉ muốn lặng lẽ không nói mà ở bên cạnh, nghĩ tới dáng dấp khi đang ngủ của Lam Hạo Nguyệt.

Từ lúc biết nàng tới nay, Trì Thanh Ngọc có rất nhiều điều muốn nói với nàng, sau khi cùng lên đường, chàng càng hận không thể tỉnh táo vào mọi lúc, chỉ có thể nghe được lời nói, được hơi thở của nàng mà thôi. Cho dù như bây giờ, có thể cảm nhận một cách rõ ràng nàng đang ở bên, thế cũng tốt rồi.

***

Chút không vui kia đã bị Lam Hạo Nguyệt quăng ra sau đầu ngay sau khi tỉnh dậy. Nàng dụi mắt xoay người, lại thấy Trì Thanh Ngọc không có bên cạnh, nến trong phòng đã cháy hết, giấy ngoài cửa sổ hơi bạc màu.

“Thanh Ngọc?” Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên khi phát hiện Trì Thanh Ngọc đang ngả đầu nằm ngủ một mình bên cạnh bàn trước giường.

Nàng buồn bã đứng dậy, vốn bảo chỉ nằm một chút rồi về lại phòng, thế nhưng nàng lại ngủ thiếp không đi. Chắc là Trì Thanh Ngọc sợ chen chúc với nàng, nên đành phải đi tới cạnh bàn.

Lam Hạo Nguyệt rón rén xuống giường, đi đến cạnh chàng, vừa đắp chắn lên thì nghe chàng nhỏ giọng hỏi: “Tỉnh rồi?”

“… Chàng không ngủ à?” Lam Hạo Nguyệt mang ghế tới ngồi bên cạnh Trì Thanh Ngọc, chàng nghiêng người nói: “Ta từng nói mình có thói quen dậy sớm mà, chẳng qua ban nãy ngồi nghỉ một chút thôi.”

Nàng sờ thấy lòng bàn tay chàng hơi lạnh, không kiềm được mà hỏi: “Thanh Ngọc, chàng không chịu nằm ngủ một giường với em thật sao?”

Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, nắm chặt ngón tay nàng, “Như thế không tốt.” Chàng lại do dự một chút, bảo, “Thật ra cũng không nên ngủ chung một phòng, nhưng tôi sợ đêm khuya, đánh thức em sẽ giận.”

“Chàng thật là…” Nàng nói được một nửa, cuối cùng cố nhịn xuống, ôm vai chàng thủ thỉ, “Đến lúc nào chàng mới chịu ngủ chung với em đây?”

Trì Thanh Ngọc thẹn thùng nói: “Chúng ta vẫn chưa thành thân…”

“Không phải em đã đồng ý rồi đó sao?” Lam Hạo Nguyệt tỏ ra không vui, “Vì sao cứ để ý những chuyện như vậy cơ chứ?”

“Hạo Nguyệt,” Trì Thanh Ngọc kéo Lam Hạo Nguyệt đến trước người, nắm tay nàng, “Thành thân là chuyện cả đời người, tuy rằng cha em không đồng ý, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không coi nhẹ chuyện này được. Chờ khi chúng ta trở về Lĩnh Nam, thưa lại rõ ràng với sư phụ, sau đó mới bái đường có được không?”

Lam Hạo Nguyệt khẽ chu miệng, nhỏ giọng làu bàu. Chàng không nghe rõ, tò mò hỏi: “Em có ý kiến gì sao?”

Ban đầu nàng vẫn không đáp, nhưng lại không chịu được việc chàng cứ hỏi hoài, đành uể oải trả lời: “Chờ đến lúc đó thì đã sinh con ra rồi!”

Trì Thanh Ngọc ngồi ngẩn ra, mãi lúc sau sờ lên bụng nàng, nói: “Không đâu, dù chúng ta ngủ chung nhưng vẫn còn mặc quần áo mà… em đừng sợ.”

“Mắc cỡ chết được, trời không nóng chẳng lẽ còn cởi quần áo mà ngủ?!” Lam Hạo Nguyệt thở phì phò ngắt chàng, lại ghé tới gần Trì Thanh Ngọc, chầm chậm xoa dọc từ gò má trở chàng, đến xương quai xanh của chàng.

“Hừ, lạnh thế này.” Lam Hạo Nguyệt nói xong, liền hà hơi vào cổ Trì Thanh Ngọc.

Chàng hơi run rẩy, đẩy nàng cách ra một chút, nhỏ giọng nói: “Đừng làm rộn mà.”

“Đến đây nằm đi.” Lam Hạo Nguyệt lại kéo chàng, dẫn tới giường nằm, “Nếu chàng không thích em ở đây thì sau này em sẽ không bao giờ gần gũi chàng nữa.”

“Không phải tôi không thích…” Trì Thanh Ngọc cực kì bất đắc dĩ, đành phải nằm xuống. Lam Hạo Nguyệt mím môi cười trộm, ngồi ngả đầu bên cạnh giường chàng, nói: “Vậy chàng ngủ một chút đi, khi nào trời sáng em sẽ kêu chàng.”

Trì Thanh Ngọc thở dài nói: “Có lẽ bây giờ trời cũng sắp sáng rồi phải không? Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng chim.”

“Đó là chim ngốc, toàn kêu loạn lúc không nên kêu thôi.” Lam Hạo Nguyệt vươn ngón tay, dịu dàng vẽ trên gò má chàng, nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy thật đẹp. Trì Thanh Ngọc mở to mắt, nàng liền lấy tay che lại, “Mau ngủ đi.”

“Không mệt.” Chàng xoay người nằm nghiêng, theo thói quen kéo tay nàng tới, ngẫm nghĩ lại nói, “Hôm qua em trả tiền đò cho người chèo thuyền, lại mua áo mới cho tôi, đã dùng tổng cộng bao nhiêu tiền rồi?”

Lam Hạo Nguyệt hơi sửng sốt một chút: “Sao chàng lại nói về chuyện này?”

Trì Thanh Ngọc nghiêm túc nói, “Không phải em nên tính toán chi tiêu dọc đường hay sao?” Nói xong, thấy nàng không đáp lại ngay, chàng bèn ngồi dậy, “Tôi không có ý trách em, nhưng nơi này cách núi La Phù rất xa, chúng ta không thể không suy nghĩ kĩ càng.”

Lam Hạo Nguyệt cúi đầu, nắm ngón tay chàng, “Em biết rồi, nếu như vậy, chờ khi nào gần hết tiền của em rồi sẽ nói với chàng.”

Trì Thanh Ngọc vẫn thầm tính toán trong lòng thì nàng lại đi tới ngồi bên cạnh, kéo thắt lưng chàng, dùng sức lay lay.

“Thanh Ngọc, Thanh Ngọc, chàng đừng mãi lo lắng suy nghĩ như vậy nữa.”

“Tôi chỉ sợ em cậy mạnh…” Lời còn chưa dứt, nàng đã dùng môi chặn lại. “Không cho chàng nói nữa.” Lam Hạo Nguyệt tranh thủ lúc hít thở mà dịu dàng nói, sau đó lại khẽ cắn lên môi chàng.

***

Lúc giữa trưa, Lam Hạo Nguyệt thấy đêm qua chàng không được ngủ ngon, nên để chàng nghỉ ngơi trong phòng, chờ sau khi chàng ngủ rồi thì lén chạy đi khỏi khách sạn.

Cửa hàng quán xá trong thành Sâm Châu mọc lên san sát, nhưng nàng chẳng còn bụng dạ nào mà ngắm cảnh, cứ đi thẳng tới hiệu cầm đồ. Sau khi rời khỏi Yên Hà cốc, trên người nàng chỉ còn một chút bạc vụn, đường đến Lĩnh Nam cách trăm núi ngàn sông, chỉ nhiêu đây hoàn toàn không thể chống đỡ đến cuối cùng.

Nàng biết trước khi Trì Thanh Ngọc rời khỏi núi La Phù cũng chỉ nghĩ sẽ tiễn nàng một đoạn đường mà thôi, dù Cố Đan Nham có đưa lộ phí cho, nhưng đi từ Việt Bắc đến Hành Sơn, gần như đã dùng hết sạch.

Nàng chưa bao giờ phải lo nghĩ đến chuyện kiếm sống, thế nhưng bây giờ … may là trên người vẫn còn mang ít trang sức theo. Đây đều là vòng vàng xắc ngọc, đa số đều là những thứ mà mẹ nàng để lại, hoặc bà ngoại đưa cho. Nhưng lúc này, nàng chẳng còn cách nào nghĩ tới nữa, chỉ đành cắn răng mang cầm, đổi lấy phí đi đường trở về Lĩnh Nam.

Lúc rời khỏi hiệu cầm đồ, nàng cũng chả có được bao nhiêu ngân lượng, châu ngọc trên người cũng không còn bao nhiêu. Thế nhưng đêm Trung thu kia, hoa cài màu đỏ thẫm mà Trì Thanh Ngọc mua cho nàng vẫn còn cài trong tóc.

Đám đông ồn ào lao xao, tiếng rao hàng dọc phố í ới, nàng đi một mình, không biết vì sao cứ thấy có ai đang nhìn mình. Thế nhưng mỗi khi quay đầu, chỉ thấy người đi đường nói nói cười cười, chẳng thấy gì khác thường cả.

Lam Hạo Nguyệt thầm nghi ngờ, vội vàng chạy nhanh về nhà trọ, thế nhưng vừa vào cửa lớn thì lập tức nhìn thấy Trì Thanh Ngọc đang bước từ trên lầu xuống. “Thanh Ngọc, em về rồi.” Nàng chạy tới đón.

Trì Thanh Ngọc sốt ruột bảo: “Tôi đang muốn ra ngoài tìm em.”

“Trên đường nhiều người như vậy, sao chàng tìm được…” Nàng kéo chàng đi lên lầu, “Em chỉ sợ đánh thức chàng. Ra ngoài đi dạo thôi mà, chàng cần gì phải căng thẳng đến vậy?”

Trì Thanh Ngọc không đáp, hai người đi vào phòng, chàng sờ dọc từ cổ tay Lam Hạo Nguyệt đi lên. Nàng đỏ mặc tránh đi, lại bị chàng giữ lại: “Vòng tay của em đâu?”

“Mang nặng quá, em cởi ra rồi.” Nàng xoay tay, chuyển tới sau lưng, đẩy chàng đi tới cạnh bàn, “Chàng ngồi đi, em xuống lầu gọi tiểu nhị mang trà tới.”

“Đừng đi.” Trì Thanh Ngọc kéo tay áo nàng, giữ nàng lại, bất kể né tránh, nắm chặt cổ tay nàng, “Mang vòng tay đến đây.”

“Chàng dùng sức vậy làm gì, đau em!” Lam Hạo Nguyệt tức giận đánh thì chàng mới buông ta, nàng lập tức trốn lên giường.

Hai người bình tĩnh một lát, Trì Thanh Ngọc đi về trước mấy bước. Đầu tiên chàng không tìm được phương hướng của nàng, thế nên đưa tay về trước để tìm kiếm. Nàng đưa lưng về phía Trì Thanh Ngọc, nghe thấy động tĩnh nhỏ xíu, nhưng cũng không muốn quay đầu. Mãi đến khi chàng đụng đến cánh tay mình, Lam Hạo Nguyệt lại dỗi hất ra, Trì Thanh Ngọc ngẩn người, lại nắm tay nàng lần nữa.

Lúc này đây, Lam Hạo Nguyệt không kháng cự, cũng chẳng xoay người.

Cổ tay trống không, cũng chẳng có tung tích của cái vòng tay kia.

Chàng trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Có phải em đến hiệu cầm đồ hay không?”

“Sao chàng biết?” Lam Hạo Nguyệt không nhịn được mà hỏi, vừa nói ra mới chán nản nhận ra mình vừa lỡ mồm.

Chàng thở dài một hơi, “Lúc em ra ngoài có hỏi chủ tiệm, sao ta lại không đoán được?”

Lam Hạo Nguyệt giận dỗi xoay mặt đi, vẽ vẽ lên thành giường không đáp. “Lúc buổi sáng khi tôi hỏi, sao em không nói thật với tôi?” Trì Thanh Ngọc buồn bã nói.

“Nói cho chàng thì thế nào chứ?” Nàng nổi nóng, lại tủi thân, thế nhưng vẫn nghĩ tới tâm tư của chàng.

Trì Thanh Ngọc khẽ khựng lại, nhưng vẫn cố chấp nói: “Tôi sẽ nghĩ cách.”

“Chàng có thể nghĩ cách gì?” Lam Hạo Nguyệt tức giận, cảm thấy chàng chẳng cảm kích tấm lòng của mình chút nào.

Chàng mím chặt môi, buông lỏng tay đáp: “Dù sao tôi cũng không muốn để em phải bán trang sức.”

“Chàng cứ phải cố chấp vậy sao? Chỉ cần có thể lên đường, bớt một ít trang sức thì có gì đâu chứ? Cùng lắm thì về Lĩnh Nam chàng trả lại cho em!” Lam Hạo Nguyệt dứt lời, xoay người ra khỏi phòng.

***

Trì Thanh Ngọc ngơ ngẩn đứng một lát nữa, trong lòng thấy rối mù, cuối cùng không nhịn được mà đẩy cửa đi tìm nàng. Lúc mở cửa phòng nàng, gọi mấy tiếng mà chẳng có ai đáp lại,

chàng cho rằng Lam Hạo Nguyệt đang giận mình không đáp, lẳng lặng lắng nghe một chút mới thật sự xác định nàng không ở trong phòng.

Thậm chí cũng không tìm thấy kiếm Yên Hà trên bàn đâu nữa.

Chàng kích động, lảo đảo bước nhanh xuống lầu, vội vàng hỏi ông chủ, ông ta chỉ đáp rằng lúc đó đang bận ghi chép sổ sách, chỉ mơ hồ nhớ sau khi ra khỏi cửa nàng đi về phía nam. Trì Thanh Ngọc không hỏi được ai nữa, chỉ đành cầm gậy trúc, một mình ra khỏi nhà trọ. Buổi chiều là lúc náo nhiệt nhất, trên đường đầy tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng rao hàng cười nói không dứt, chàng một lòng muốn tìm Lam Hạo Nguyệt, chỉ là khi ra ngoài rồi không biết nên làm gì bây giờ. Dựa theo cách nói của chủ quầy, chàng ra khỏi nhà trọ rồi quẹo phải, đi dọc theo con đường này.

Lặng lẽ đứng trong đám đông, thi thoảng lại bị người khác va vào, nhưng chàng chẳng có cảm nhận gì, chỉ thấy trong lòng nặng trịch. Cũng không biết bản thân đã đi bao xa, âm thanh bên tai lắng dần, hình như đã đến nơi không còn sầm uất nữa. Trì Thanh Ngọc chẳng còn cách nào, chỉ đành tiếp tục đi về trước, lại nghe có một giọng nói già nua nói: “Chàng trai trẻ, đừng đi nữa, phía trước là ngõ cụt.”

Chàng ngẩn ra, thấp giọng nói cảm ơn, nghe thấy ông lão bán hàng kia đi ngang qua mình, không kiềm được mà hỏi: “Bác ơi, có thấy một cô nương họ Lam đi qua đây không?”

Ông lão dừng chân đáp: “Trên đường nhiều người như vậy, ai mà biết cô ta họ gì? Cậu muốn tìm cô nương mặc gì mang gì, bộ dạng thế nào? Nếu cậu không biết gì cả thì khó đấy.”

“Cô ấy…” Trì Thanh Ngọc sửng sốt, nhưng lại không biết trả lời thế nào. Nhớ rằng trước đây nàng từng kể hay mặc quần áo màu vàng cam, thế nhưng bây giờ không biết nàng có đổi không. Đang do dự thì nghe tiếng bước chân xa dần, mới hay đối phương không chờ nổi câu trả lời của chàng, đã đi xa rồi.

Nỗi lòng hoang mang, lúc này chàng mới nhận ra việc tự ra ngoài tìm một mình cũng không có kết quả gì, thế nhưng cũng chẳng thể chờ một mình trong nhà trọ trống hoắc được.

Thi thoảng có người đi ngang qua, cũng thi thoảng có tiếng thì thào bàn bạc. Chàng đứng lặng hồi lâu, thế nhưng vẫn không nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, thất vọng xoay người, dựa vào trí nhớ mà trở về con đường cũ. Thế nhưng không biết do bản thân đang ôm tâm sự hay vì con đường phân nhánh, ước chừng khoảng cách về lại nhà trọ không xa, nhưng âm thanh truyền tới bên tai lại khác lạ với trước đây.

Gần nhà trọ đều là cửa hàng, nhưng hình như bây giờ chàng đang ở đường lớn, chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa đi qua bên cạnh, hoàn toàn chẳng có giọng rao hàng nào.

Chàng không dằn được lo lắng, lại không muốn ngăn người khác lại để hỏi thăm, chỉ cố chấp tiếp tục đi về trước, cho rằng như thế sẽ có thể tìm về đường cũ. Thế nhưng con đường này cứ kéo dài, chàng đi đến không nhớ số đếm trong lòng, lại còn cảm thấy đá lót đường dưới chân cũng hoàn toàn khác trước.

Gió dần nổi, chút nắng thu chiếu xuống người cũng từ từ mất đi độ ấm.

Bánh xe lăn hoài không dứt, có tiếng xe ngựa chạy từ sau đến, đến gần chàng trong nháy mắt. Hình như trên xe có giọng thiếu nữ. Dù thanh âm ấy không quá rõ ràng, thế nhưng đó chắc chắn là giọng địa phương của đất Tương, rất giống lời Lam Hạo Nguyệt nói khi sốt ruột.

“Hạo Nguyệt!” Trì Thanh Ngọc không kiềm lòng được mà chạy về phía bên kia.

Chỗ này chính là con đường chính để ra khỏi thành, người đi đường rất đông. Chàng vốn cách rất gần chiếc xe ngựa đang lao nhanh như tên bắn kia, lúc này bất ngờ nghiêng người, gã đánh xe kinh hoảng, vội vàng siết dây cương. Hai con tuấn mã hí dài không ngớt, vó trước tung thật cao, suýt nữa là xe kéo đã bị lật ngược. Trì Thanh Ngọc bị lực lớn tác động đến mức giật lùi về sau, khi vừa ổn định thân mình thì gã đánh xe mới nhảy xuống, không kiềm được giận: “Làm gì thế hả? Muốn chết à?!”

Người trong xe vẫn còn chưa bình tĩnh, lập tức khóc ré. Có người lớn tiếng nói: “Tiểu thư sợ rồi, mau chặn cái tên gây rối đó lại!”

Lúc này Trì Thanh Ngọc mới có thể nghe rõ ràng thì ra không phải Lam Hạo Nguyệt ở trong, chỉ là một cô gái có tuổi xấp xỉ mà thôi.

“Xin lỗi, xin lỗi…” Chàng xin lỗi liên tục, gã đánh xe và tay hầu theo xe ngựa sấn tới đẩy chàng, miệng mắng liên hồi.

Thế nhưng vào lúc này, có một tiếng thét kinh hãi truyền tới từ cách đó không xa: “Thanh Ngọc?”

Trong lòng Trì Thanh Ngọc chấn động, thế nhưng kinh hỉ vốn có ban đầu đã bị sự sa sút hiện tại thay thế hoàn toàn. Rất nhanh sau, Lam Hạo Nguyệt chạy tới từ góc đường đối diện, sau khi chen vào đám người, hỏi rõ tình hình, cũng quay sang đoàn người kia để xin lỗi. Thế nhưng gã đánh xe lại chỉ vào cổ tay mình, cả giận nói: “Tay tôi cũng bị trật rồi, các người nói mấy câu xin lỗi nhẹ tâng đó thì có ích gì?!”

Trì Thanh Ngọc áy náy nói: “Tại hạ biết y thuật, có thể điều trị giúp anh…”

“Hahaha, một người mù như anh mà xem bệnh cho người ta à, có ai bị mắc lừa chứ?!” “Đừng có làm gãy luôn tay còn lại của người ta nha.” Mọi người chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ chỉ trỏ trỏ vào chàng, Lam Hạo Nguyệt cả giận: “Không tin thì thôi, cần gì phải chế giễu người khác như thế?” Nàng vừa nói vừa lấy ngân lượng trong người ra, quăng vào lồng ngực của gã đánh xe, “Nhiêu đây đủ để anh trị thương rồi đó!”

Dứt lời, lôi Trì Thanh Ngọc đi thẳng. Gã đánh xe kia được nhiều ngân lượng như vậy, đương nhiên mừng rỡ mãi thôi, làu bàu mấy câu rồi lại quất roi lên đường.

***

Trì Thanh Ngọc bị Lam Hạo Nguyệt rời khỏi đám người, dọc đường cả hai đều không mở miệng. Mãi đến khi đến nơi yên tĩnh rồi, nàng mới không kiềm được mà dừng chân: “Một mình chàng đi ra đây làm gì? Muốn ra khỏi thành à?”

Chàng trầm mặc một lát, nói: “Tôi nghĩ em đã đi rồi.”

Trái tim Lam Hạo Nguyệt đau nhói, thế nhưng vẫn đanh giọng nói cứng: “Đang êm đẹp, sao lại nói em muốn đi? Chàng hi vọng em sẽ bỏ đi sao?”

“Em rời khỏi nhà trọ có thể nói với tôi một tiếng không?” Trì Thanh Ngọc tức giận hỏi, lại nói: “Vì sao lại đi không lời nào?”

Lam Hạo Nguyệt cả giận: “Nếu em đi thật thì chàng không tìm được đâu!”

Chàng ngẩn ra, nắm chặt gậy trúc, cứ nhắm về trước mà đi. Lam Hạo Nguyệt ngây người một lát, chạy nhanh tới đuổi theo sau chàng, “Trì Thanh Ngọc, chàng lại muốn làm gì nữa?”

Đột nhiên chàng dừng chân, cây cao hai bên đường che mất khiến ánh sáng càng thêm ảm đạm, dưới bóng cây, áo bào màu xanh thẫm đã gần như màu mực.

“Tôi không tìm được em.” Trì Thanh Ngọc hướng về phía trước, dừng lại hồi lâu, rồi lại nói, “Nhưng tôi không muốn để em rời khỏi!”

Lam Hạo Nguyệt lặng lẽ nhìn bóng lưng chàng, lúc này tầng mây dày đặc, từng hạt mưa rơi rào rào xuống đất. Mưa thu lạnh ngắt, đập vào người cả hai, quần áo chớp mắt đã thấm ướt nước. Nàng đi tới một bước, nói: “Em không đi đâu hết.”

Trì Thanh Ngọc khẽ nghiêng mặt, khuôn mặt lặng lẽ, thấp giọng nói: “Vậy em đã đi đâu?”

“Bây giờ em không muốn nói với chàng.” Lam Hạo Nguyệt nhìn Trì Thanh Ngọc, kéo ống tay áo chàng, “Có về hay không đây?”

Chàng rầy rà xoay người, nâng tay cởi áo khoác, nhét vào tay nàng, “Lạnh, mặc vào.”

“Ướt rồi, có mặc cũng vô dụng.” Lam Hạo Nguyệt nói dỗi, mở rộng áo dài, cầm tay trái của chàng để nắm lấy một góc áo, dùng cái áo dài che trên đỉnh đầu hai người.

“Chạy mau!” Đột nhiên mưa nặng hạt, Lam Hạo Nguyệt gọi lớn, ôm chàng chạy như bay. Mưa rơi xuống tảng đá trên đường bắn khắp nơi, từng hạt như viên ngọc lớn, bắn lên vạt áo của hai người. Trong mưa lớn mịt mùi, nàng vẫn còn phụng phịu, thế nhưng tay lại vòng chắc bên hông chàng.

[Lời tác giả]

[Tác giả]: -_-|||Sao cứ cãi nhau mãi thế hả?

[Tiểu Lam]: ╭(╯^╰)╮ Ai bảo chàng không hiểu lòng của em~ người xấu, đồ đầu gỗ!

[Tiểu Trì ]: (╯﹏╰) Chẳng lẽ tôi lại sai rồi sao?

[Tác giả]:╮(╯_╰)╭Được rồi, cứ hục hặc đi nhé, sắp có chuyển hướng rồi, xem hai đứa làm sao!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện