Cuối thu đông tới, lá cây trên núi Thanh Thành rì rào, trời rét lạnh căm căm. Chuông đồng dưới mái hiên cung Thượng Thanh kêu lanh lảnh, các đệ tử của môn hạ Trác Vũ Hiền đã kết thúc giờ học buổi sáng, đang nối đuôi nhau ra ngoài. Đại đệ tử Hồng Thiên vốn dẫn đầu, nghe Trác Vũ Hiền gọi lại.
Hắn lập tức dừng bước quay trở lại điện, cung kính thưa: “Sư phụ có gì dặn dò ạ?”
Trác Vũ Hiền chờ các đệ tử khác rời khỏi đại điện rồi mới đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi: “Gần đây, Trương sư thúc của con đang làm những gì?”
Hồng Thiên ngẩn người, đáp: “Mỗi ngày đệ tử đều chăm chỉ luyện tập, hiếm khi mới gặp Trương sư thúc đôi lần, cũng không hỏi kĩ bao giờ.”
“Thầy lại nghe nói ông ta từng trao đổi thư từ với Đường môn rất nhiều lần, mà Đường Húc Khôn cũng bắt đầu phái người tới Hành Sơn.” Trác Vũ Hiền sửa lại đạo bào, đứng dậy đi tới trước mặt hắn, “Hồng Thiên, con chuyên tâm tập võ là không sai, nhưng tình hình bên ngoài thế nào, cũng cần phải lưu ý nhiều hơn mới phải.”
Hồng Thiên suy nghĩ, đáp: “Ý sư phụ rằng, Trương sư thúc qua lại quá thân mật với Đường môn là có ý đồ khác?”
Trác Vũ Hiền thản nhiên: “Tóm lại con phải cẩn thận, từ trước đến nay tục gia bọn họ luôn muốn vượt qua chúng ta, chỉ là không có cơ hội. Nay Trương gia có quan hệ thông gia với Đường môn, e là đã nhìn trúng thế lực của Đường môn ở Xuyên Thục, muốn nhân đó mở rộng thanh thế của mình.” Ông ta dừng một chút, lại thấp giọng hỏi: “Lệ Tinh Xuyên vẫn luôn ở trong lầu Đúc kiếm sau núi?”
“Vâng, Lệ sư đệ rất dụng tâm chuyện đúc kiếm.” Hồng Thiên nói, “Những binh khí gần đây rất sắc bén, các sư đệ dùng cảm thấy rất thuận tay.”
Trác Vũ Hiền đang định mở lời thì lại nghe có tiểu đạo sĩ bên ngoài bẩm báo: “Lệ Tinh Xuyên xin cầu kiến Chưởng môn.” Trác Vũ Hiền khẽ cau mày, lập tức để Hồng Thiên ra ngoài theo lối cửa sau của đại điện.
“Tinh Xuyên bái kiến Chưởng môn sư bá.” Lệ Tinh Xuyên bước nhanh vào điện, vén trường bào cúi chào.
“Đứng lên đi.” Trác Vũ Hiền khoát tay, mỉm cười nói, “Ngày cưới của con sắp tới gần, mọi việc chuẩn bị thế nào rồi?”
Lệ Tinh Xuyên đứng dậy nép qua một bên, “Con vốn không có nhiều tài sản gì, làm phiền Trương sư bá quan tâm thì mới chuẩn bị đủ sính lễ.”
“Ồ, Trương sư bá của con đúng là một người nhiệt tình.” Trác Vũ Hiền vuốt cằm, “Tiếc thay ta là người xuất gia, không rõ những chuyện chuyện nam cưới nữ gả ấy, bằng không thì cũng có thể hiến kế cho con một phen.”
Lệ Tinh Xuyên ôm quyền, cười nói: “Không phải nhọc Chưởng môn bận tâm. Lần này con đến là muốn thưa với Chưởng môn, ngày mai con muốn đến Đường môn một lần, bàn bạc với Lão phu nhân một ít công việc cụ thể.”
Trác Vũ Hiền hứng thú nhìn y, “Xem ra con sẽ là cháu rể tương lai được Đường lão phu nhân yêu thích lắm đây.”
“Chưởng môn quá khen.” Lệ Tinh Xuyên bỗng cười nhạt, “Thật ra nếu lúc trước có thể vào đạo gia, Tinh Xuyên vốn có thể cả đời không lập gia đình. Chỉ là Chưởng môn cảm thấy trần duyên của Tinh Xuyên chưa đứt nên mới từ chối thỉnh cầu của con thôi.”
Trác Vũ Hiền bình tĩnh nói: “Chuyện đó con không cần phải để trong lòng, vì sư phụ của con không con cái, lại chỉ nhận một mình con làm học trò. Sau khi đệ ấy qua đời, nếu như ta mang con về làm môn hạ của mình thì có phần chặt đứt hương khói của đệ ấy. Nay con sắp cưới vợ hiền, cũng có thể coi là tương lai sáng lạn.” Ông ta nói đến đó, lại khoanh tay thong thả bước vài bước, “Có điều, ta vẫn hi vọng con có thể nhìn rõ được vị trí của bản thân, làm chuyện gì cũng không được thiên vị.”
Lệ Tinh Xuyên ngẩn ra, “Ý của Chưởng môn là…”
Trác Vũ Hiền cười nhạt, mắt nhìn sâu xa, “Ta luôn cảm thấy con là một người thông minh, có mấy lời không cần thiết ta phải nói trắng ra làm gì.”
Lệ Tinh Xuyên ngẫm nghĩ một chút, tựa như vừa hiểu ra điều gì, khom người thưa: “Chưởng môn, hôn sự của con và Lam cô nương là lưỡng tình lương duyệt, không hề có ý đồ gì khác. Lam cô nương không có cha, không thể ở lại Đường môn lâu dài. Dù con không có bao nhiêu thực lực nhưng cũng muốn để cô ấy có chỗ nương nhờ. Đợi sau khi cô ấy đến đây, con sẽ không qua lại với Đường môn nhiều nữa. Về phần Trương sư bá…” Y xoay người nhìn ra bên ngoài, thấy không có ai đi qua, liền tiến tới một bước thấp giọng nói, “Ông ấy từng đến tìm con, ý rằng muốn nhờ vào chuyện thành thân của con và Hạo Nguyệt, để có thể khiến Đường môn lão phu nhân được vui, ngoài ra ông ấy sẽ cùng Đường Húc Khôn liên lạc với chưởng môn của phái Hành Sơn Vạn Thuần Đạt… Thế nhưng, con cũng không muốn lợi dụng kết hôn để đạt mục đích nào cả, bằng không, chẳng lẽ đã thẹn với Hạo Nguyệt rồi sao?”
Trác Vũ Hiền nhíu chặt mày, đợi y nói xong mới thở dài một hơi, “Con có thể nghĩ được như vậy, đương nhiên là tốt. Dù ta không thể nhận con làm đồ đệ, nhưng nếu con thật sự có thể không hùa theo ngoại lực bên ngoài mà kiên định thực tế tạo dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng thì sau này, ta cũng không bạc đãi con đâu.”
Lệ Tinh Xuyên vui vẻ đáp: “Vâng, Tinh Xuyên nhớ kĩ trong lòng.”
Đợi sau khi Lệ Tinh Xuyên rời khỏi đại điện, Trác Vũ Hiền lập tức tìm Hồng Thiên đang chờ ở cửa sau. “Với con người như Lệ Tinh Xuyên này, phải đề phòng nhiều hơn.” Vẻ mặt ông nặng nề nghiêm túc nói.
Dù Hồng Thiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước nay sư phụ nói gì đều nghe nấy, vẫn cứ tin tưởng đồng ý rồi lui xuống.
***
Ban đêm mây dày không gió, Lệ Tinh Xuyên đứng một mình của lầu Đúc kiếm sau núi. Lúc nửa đêm ngồi dậy mở cửa sổ, một chú chim bồ câu trắng khẽ khàng đáp xuống bệ cửa sổ. Y gỡ miếng vải quấn quanh mắt cá chân của con chim, nhờ ánh nến lờ mờ để đọc, sau đó lập tức vo nhỏ nó giữa các ngón tay.
Chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, mở cửa, thì ra là thủ hạ của Trương Hạc Đình. Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, không lên tiếng, Lệ Tinh Xuyên đi theo người nọ. Trong bóng đêm chỉ nghe tiếng bước chân sột soạt, người kia mang Lệ Tinh Xuyên đi tới dốc núi, chỉ về phía trước, sau đó lại lùi qua một bên ẩn đi.
Dốc núi phía trước rậm rạp, đúng là chỗ đình Đèn thánh. Lệ Tinh Xuyên đi ra phía trước, thấy Trương Hạc Đình đã chờ trong bóng đêm từ lâu. “Trương sư bá, đêm khuya người gọi con, có việc gì gấp không ạ?”
Trương Hạc Đình khoanh tay: “Nghe nói ban ngày con đến chào Chưởng môn?”
Lệ Tinh Xuyên cười nói: “Vì sáng sớm mai con muốn lên đường tới Đường môn nên muốn bẩm báo với Chưởng môn một chút.”
“Thế à?” Trương Hạc Đình tới gần một bước, hạ giọng nói, “Tinh Xuyên, ta lại biết không chỉ có thế thôi. Con đúng là người gặp chuyện nào cũng suôn sẻ nhỉ.”
Lệ Tinh Xuyên biến sắc, vội vàng khom người nói: “Tại sao Trương sư bá lại nói như vậy?”
Trương Hạc Đình cười lạnh, “Dù rằng ta không thấy tận mắt nhưng trên núi Thanh Thành này, đương nhiên cũng có tai mắt của ta! Con chớ quên, hai năm trước con cầu xin Trác Vũ Hiền nhận mình làm đồ đệ, ông ta lại từ chối ngay tức khắc. Nếu không phải ta thấy con là người thông minh, thu nhận về thì e rằng con vẫn chỉ là một kẻ vô danh mà thôi.”
“Ân tình Trương sư bá đối với con, đương nhiên Tinh Xuyên không dám quên.” Lệ Tinh Xuyên lại thi lễ, cung kính nói, “Những gì con nói trước mặt chưởng môn… Thật ra trong lòng ông ấy cũng tự biết trước, có lẽ sư bá ngài không ngờ. Sư bá đã hoài nghi lòng trung thành của Tinh Xuyên đối với người thì con còn có một chuyện muốn được bẩm báo.”
“Chuyện gì?” Trương Hạc Đình nhướng mày nói.
“Vậy xin sư bá đến tạm chỗ của con, ở đây xung quanh trống trải, không được an toàn.” Lệ Tinh Xuyên nói xong, lùi về sau một bước, nghiêng người ra hiệu. Trương Hạc Đình suy nghĩ một lát, cũng vung tay để những thủ hạ đang trốn trong bóng đêm lui đi, còn mình thì theo Lệ Tinh Xuyên đi tới lầu Đúc kiếm. Vừa vào phòng, Lệ Tinh Xuyên liền đóng chặt cửa sổ, chỉ châm một ngọn đèn duy nhất. Dưới ánh sáng yếu ớt, y lấy một vật dưới gối ra, đặt trong lòng bàn tay.
Đó là một bông hoa tai bằng ngọt trắng, nhìn như hoa sen, trơn bóng trong suốt, óng ánh như giọt nước.
“Đây là?!” Trương Hạc Đình nhíu mày nhìn, lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Tinh Xuyên, không hiểu trong này có ý gì.
Lệ Tinh Xuyên lại đặt hoa tai bằng ngọc trắng lên bàn, thấp giọng nói: “Ba năm trước con vô tình đến Mai Lĩnh, gặp phải Quỷ Y đã mất tích lâu năm trong giang hồ. Cái mặt ngọc màu trắng của hoa tai này là thứ Quỷ Y cất giấu. Cùng ở Mai Lĩnh còn có hai người bạn của con, trong đó, có một người mang theo mặt ngọc màu xanh, giống hệt với cái mặt ngọc màu trắng này. Cậu bạn đó của con được người ta nhận nuôi từ nhỏ, không biết thân phận thật của bản thân. Vì muốn tìm hiểu chân tướng giúp y nên con quay trở lại tìm Quỷ Y, tiếc thay thần