Cuối năm đó, Lam Hạo Nguyệt chính thức xả tang. Kì hạn ba năm giữ đạo hiếu đã hết, mọi người trong Đường môn bận rộn mua sắm đồ cưới cho nàng. Giang hồ đã truyền tin vui này đi khắp nơi từ lâu, thế nhưng người kia vẫn không xuất hiện trước mặt nàng.
Trong những ngày cuối cùng nàng ở Đường môn, những trận tranh cãi giữa cậu hai và dì càng lúc càng kịch liệt, mợ cả Mộ Dung Cẩn vốn là quản lý chính không muốn bị cuốn vào tranh chấp, cũng chẳng chịu giao quyền hạn trong tay, dứt khoát nhượng bộ, đóng cửa không tiếp. Đối mặt với cục diện như vậy, có mấy lần Lam Hạo Nguyệt muốn rời đi, ấy nhưng bà ngoại cao tuổi lại mang bệnh trong người, nếu nàng còn tùy hứng bỏ đi, chỉ sợ mâu thuẫn càng trở nên gay gắt khiến lòng bà càng nặng nề.
Nháy mắt, đã tới ngày cưới.
Trước đêm đón dâu, mưa xuân rả rích. Lam Hạo Nguyệt nằm ngơ ngẩn, nghe tiếng mưa rơi tí tách, tiếng gió thổi vi vu. Trằn trọc mãi, nàng ngồi dậy trong bóng đêm, châm một ngọn nến, dưới ánh sáng yếu ớt kia ngồi thêu một cái túi thơm, đặt viên ngọc đã mất thần lực nguyên vẹn vào trong.
Suốt đêm hôm đó, nàng không chợp mắt được một chút. Vừa hừng đông thì có mấy nha hoàn và vú già ào ào vào phòng giúp nàng thay quần áo. Lớp trang điểm rực rỡ che đi khuôn mặt tiều tụy, nhìn mình xa lạ trong giương đồng, nàng có mấy phần hoảng hốt. Giá y màu đỏ thẩm được thêu chỉ vàng, hình loan phượng bay vờn quanh ráng mây ngũ sắc, bọn nha hoàn chỉnh sửa quần áo cho nàng đâu vào đấy, đốt pháo báo hiệu bên ngoài. Không lâu sau, có đội ngũ đón dâu đã chờ ngoài suối Cán Hoa đi vào. Khăn đỏ được phủ xuống, che khuất tầm mắt, Lam Hạo Nguyệt không nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh, được người dẫn đi, hoang mang bước ra khỏi phòng, thế nhưng tay vẫn còn nắm chặt túi thơm chứa viên Thần châu kia.
“Hạo Nguyệt, từ nay con đã làm vợ người ta, phải nhớ kỹ bổn phận…” Những lời bà ngoại và dì cậu dặn dò bay bồng bềnh trong không trung, Lam Hạo Nguyệt không nhớ mình đã trả lời thế nào, bàn tay giấu trong tay áo dài, Thần Châu mơ hồ phát lạnh.
Trong tiếng cười nói, có người dịu dàng nắm tay, đưa nàng ra khỏi Đường môn. Chiêng trống vang trời, y cúi người bế nàng vào kiệu hoa, nói thầm bên tai nàng: “Hạo Nguyệt, tôi muốn đưa em về trở về Thanh Thành.”
Đoàn rước dâu ấy đi một đường quanh co trở về núi Thanh Thành, những người ven đường đều bị thu hút. Lệ Tinh Xuyên mặc trường bào màu đỏ, thúc ngựa dẫn đầu, thi thoảng lại quay đầu nhìn kiệu hoa một cái, bên môi lộ ra ý cười.
***
Hoàng hôn ngày hôm đó, tiết xuân ngoại ô Thành đô Thục Trung se se lạnh, có thiếu nữ nắm tay của một người nọ, ủ rũ bước đi trên con đường gập ghềnh.
Cô bé không hiểu vì sao chàng nhất định phải rời khỏi chỗ âm u kia. Sáng sớm ngày hôm sau khi nhận thiếp cưới, chàng tự mình sắp xếp hành trang, nói rằng muốn ra ngoài. Hoàn Nhi hoảng sợ kiên quyết ngăn cản, thế nhưng dù cô bé có tức giận có nhõng nhẽo thế nào, chàng vẫn im lặng rời đi.
Cô bé đuổi theo tới bên cầu đá, vội la lên: “Tiểu sư thúc, người muốn đi tìm Lam Hạo Nguyệt sao?”
Chàng dừng bước, thế nhưng lại không đáp lời.
“Chị ta và Lệ Tinh Xuyên đã chuẩn bị kết hôn, người trong giang hồ đều biết cả rồi, chẳng lẽ thúc còn khiến chị ấy quay trở lại bên cạnh mình?” Hoàn Nhi chạy tới bên cạnh chàng, lớn tiếng hỏi.
Tâm tình cô bé đang kích động, thế nhưng Trì Thanh Ngọc vẫn rất bình tĩnh, “Ta không nghĩ như vậy.” Chàng nhàn nhạt đáp.
“Vậy rốt cuộc thúc muốn làm gì?!” Hoàn Nhi muốn đoạt lấy bọc quần áo sau lưng chàng, thế nhưng Trì Thanh Ngọc lại nhẹ nhàng dùng tay ngăn lại.
“Không phải bọn họ đã đưa thiếp cưới sao? Chỉ là đến Thanh Thành một lần thôi.” Trì Thanh Ngọc nghiêng người về phía trước nói, “Chúng ta từng là bạn.”
“Thúc…” Hoàn Nhi nhìn bộ dạng gầy yếu của chàng, trong lòng cảm thấy rất khổ sở, thấy hiện chẳng còn cách nào để thuyết phục chàng nữa, cô bé chỉ còn có thể đi cùng. Trước khi đi, để lại bức thư trong phòng, thông báo điểm đến, hi vọng sau khi sư phụ và sư công trở về thấy được thì có thể chạy tới Thanh Thành ngay, cũng bởi cô bé rất lo lắng. Tuy rằng Hoàn Nhi cũng không tin sư thúc sẽ đi tìm Lam Hạo Nguyệt, thế nhưng luôn cảm thấy tinh thần chàng hiện tại cứ hoảng hốt, nếu tới núi Thanh Thành thật thì không biết cục diện sẽ thế nào nữa đây.
Vì thế vác gói đồ, dẫn chàng rời khỏi núi Long Hổ. Trì Thanh Ngọc vẫn luôn trầm mặc, không nói một chữ về dụng ý thật sự khi đến Thanh Thành. Hoàn Nhi cũng tự biết tính của Trì Thanh Ngọc, không hỏi han gì hơn, chỉ là cẩn thận chăm sóc ăn ở cho chàng.
Lúc này hai người đã đến ngoại ô Thành Đô, Hoàn Nhi nhìn cảnh vật xung quanh, không khỏi nhớ tới ba năm trước mình đã dắt chàng đến tận đây đi chơi, chỉ vì đêm dài không tìm được chỗ trọ nên đành ngủ ngoài trời. Ấy cũng không ngờ nhờ như thế lại vô tình gặp Lam Hạo Nguyệt, rồi liên tiếp dẫn đến những chuyện kia. Dòng nước xa xa chảy ào ạt, Trì Thanh Ngọc từ từ dừng chân, nghe âm thanh kia, xoay người đi theo.
Có cơn gió từ đồng ruộng bát ngát thổi tới, xẹt qua khuôn mặt chàng, hai mắt giấu sau mảnh vải nhắm chặt, cảm thấy hơi đau rát. Dù cảm giác đau đớn này đã giảm đi rất nhiều so với lúc đó, thế nhưng mỗi khi phác tác vẫn khiến chàng mất ngủ trắng đêm.
Những tối không thể nào ngủ được, đôi khi chàng sẽ lắng nghe tiếng nước chảy, chảy mãi không dứt, róc ra róc rách. Chàng muốn để những chuyện xưa đều chìm vào đáy nước, thế nhưng nó lại chìm chìm nổi nổi, ngoi lên lặn xuống, chỉ để lại những mẩu chuyện linh tinh, hợp lại thành một loại âm thanh hỗn tạp.
Dòng nước trong vắt theo gió đêm chảy về suối Cán Hoa xa xa.
***
Mùng mười tháng hai, trời trong không gợn mây, từ sáng sớm, dưới chân núi Thanh Thành người đến người đi náo nhiệt dị thường. [T R U Y E N F U L L . V N] Trương Tòng Thái là anh kết nghĩa của Lệ Tinh Xuyên, mang theo các đệ tử tục gia bận rộn tiếp khách tới, Đường Ký Dao bế con đứng bên sắp xếp cho mọi người đi vào. Đoàn xe ngựa trên con đường đi thông lên sau núi kéo dài không dứt, những người quen biết chào hỏi lẫn nhau, cũng khiến núi Thanh Thành vốn tĩnh mịch vắng vẻ nay có thêm vài phần khói lửa nhân gian.
Trương Hạc Đình đi lên từ chân núi, sau khi nói chuyện cùng vài người bạn cũ chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi một chút, nhưng lại gặp đám người Hồng Thiên đi theo sau Trác Vũ Hiền đang thong thả bước tới từ sườn núi. Trương Hạc Đình dừng lại ở xa, nói: “Sư huynh, ban nãy người của phái Hoa Sơn Thái Sơn có đến chào, đệ thấy các người đang bận tụng kinh buổi sáng, đã bảo bọn họ sau này lại đến cung Thượng Thanh thăm huynh.”
Trác Vũ Hiền vuốt cằm nói: “Trương sư đệ, hôm nay đệ phải vất vả rồi. Khi nào Tinh Xuyên mới có thể trở về?”
“Theo như lời nó nói thì chắc phải chạng vạng mới tới đây, sau khi bái trời đất xong thì vừa vặn vào động phòng luôn, hahaha…” Trương Hạc Đình vuốt chòm râu ngắn tỏ ra rất khoái chí.
Trác Vũ Hiền cười nhạt, “Bây giờ sư đệ là cha nuôi của y, lo liệu cho cưới xin cho y, đúng là việc nhân đức không chịu nhường ai.”
Trương Hạc Đình đi tới một bước, nhìn thẳng Trác Vũ Hiền, “Sư huynh xuất trần thoát tục, không tiện nhúng tay vào những việc nam cưới nữ gả thế này, đệ cũng hiểu.”
Trác Vũ Hiền đưa mắt liếc đệ tử bên cạnh, nói: “Hồng Thiên, con phải lệnh các sư đệ chuẩn bị đề phòng cho tốt, gần đây núi Thanh Thành sẽ rất đông, ta sợ sẽ có kẻ bất lương thừa loạn trà trộn vào.”
Hồng Thiên cúi đầu thưa vâng, Trương Hạc Đình khoanh tay nói: “Sao thế, sư huynh sợ ta bố trí không chu toàn? Tòng Thái đã sớm phân phó rồi, các nơi đều có người canh gác, không xảy ra nhiễu loạn gì đâu.”
“Lo lắng thêm cũng không thừa.” Trác Vũ Hiền nghiêm mặt đáp, “Cũng như ba năm trước, khi Phương Nhụy phu nhân dẫn người tới gây hấn, không phải đã xâm nhập chính là từ sau núi của bọn đệ, suýt nữa gây ra sai lầm lớn đấy sao?”
Khóe môi Trương Hạc Đình nhếch lên, cười hắc hắc: “Sư huynh vẫn còn nhớ chuyện xưa ư? Khi đó nào nghĩ tới lá gan của Đoạt Mộng lâu lại lớn như vậy, dám đến Thanh Thành chúng ta gây sự. Có điều may mà có Tinh Xuyên xuất hiện kịp thời mới ngăn được rắc rối. Bây giờ một đường sau núi đều do người dưới tay y canh giữ, sư huynh cũng nên tin tưởng y mới phải.”
“Trương sư đệ, Phương Nhụy phu nhân mai danh ẩn tích suốt ba năm nay, ta luôn cảm thấy trong chuyện này có nguyên nhân…” Trác Vũ Hiền nói được một nửa thì có người đi tới từ đường núi đến bên cạnh Trương Hạc Đình, thấp giọng nói vài câu. Trương Hạc Đình lập tức