Khi hồi náo nhiệt từ các trận đấu của Đại Hội Thường Niên qua đi thì lúc này màn đêm lạnh lẽo cũng lặng lẽ buông xuống Thái Sơ Tông và không gian tĩnh lặng lại trở về vị trí vốn có của nó, chỉ là trong không gian yên tĩnh này, đâu đó lại vang lên những âm thanh tức giận, đầy oán hận.
“Khốn kiếp! Ta như thế nào lại có thể bị một tên phế vật tu vi còn chưa đạt đến Trúc Cơ như hắn đánh bại…..Không thể nào! Chuyện này thật hoang đường..! Rốt cuộc là vì cái gì ta lại bị hắn đánh bại...?”
Âm thanh phẩn nộ này chính là của Vũ Đại, khi đó hắn bị Bạo Hỏa Quyền của Vũ Tiểu Vũ đánh cho trọng thương bất tỉnh, được người khác đưa về động phủ nghĩ ngơi cho đến tận bây giờ. Việc đầu tiên khi hắn tỉnh lại chính là nghĩ ngay đến kết quả thảm bại của mình trong trận đấu với Vũ Tiểu Vũ mà không phải là quan tâm đến thương thế của mình bởi vì kết quả này hắn không thể nào chấp nhận được.
Âm thanh phẩn nộ lan truyền đến tai của một gã thiếu niên đang cầm một chén nước màu nẫu sẫm trên tay, vừa nghe âm thanh này bước chân của hắn có phần vội vã hơn, tuy hắn bước rất nhanh nhưng chén nước trong tay lại không hề có một chút dao động, khi hắn đến trước của động phủ của Vũ Đại thì dừng lại sau đó hắn nhanh chóng lấy ra một tấm lệnh bài đặt lên cửa động phủ và bước vào trong.
Vừa đi vào trong hắn liền gấp gáp hỏi:
“Đại ca! Huynh làm sao thế? Huynh ngồi dậy làm gì...? Sao không nằm nghĩ cho khỏe!”
Đối với lời quan tâm của Vũ Tam, Vũ Đại không mấy quan tâm thậm chí hắn còn không biết đến sự hiện diện của Vũ Tam trong động phủ của mình bởi vì lúc này trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh một quyền của Vũ Tiểu Vũ đánh khi đó.
Vũ Tam đứng một lúc thấy hắn không đáp lại lời mình liền đưa tay lay lay Vũ Đại, hăn vừa lay vừa đưa chén thuốc đến trước mặt Vũ Đại vừa nói.
“Đại Ca! Uống chén thuốc này đi! Thất Trưởng Lão nói thuốc này rất tốt cho nội thương của Huynh!”
Vũ Đại bị hành động của Vũ Tam làm cho tỉnh lại, ánh mắt khẽ nhìn Vũ Tam rồi liếc sang chén thuốc màu nâu sẫm “Phang” không một chút bận tâm hắn đưa tay hất văng chén thuốc làm nó vỡ tan rồi chỉ thẳng vào mặt Vũ Tam mắng:
“Cút….! Ngươi mang cái này đến làm gì? Bảo ta uống sao? Uống cái này có thể lấy lại thể diện cho Vũ Gia chúng ta không? Có thể thay đổi được chuyện ta thua thằng con hoang Vũ Tứ chăng?”
“Nhưng…”
“Cút…Ta bảo ngươi cút….Cút đi!”
Trước thái độ không mấy thân thiện của đại ca, Vũ Tam chỉ còn cách lựa chọn thối lui, hắn vừa lặng lẽ thu dọn những mảnh vỡ vừa nhìn biểu hiện chán nản của vị huynh trưởng mà hắn luôn kính trọng trong lòng lại thở dài.
Hắn có chút không nhận ra vị huynh trưởng này mất rồi, vị huynh trưởng mà hắn biết chỉ là người hay sính cường háo thắng nhưng lại rất khôn khóe, làm việc gì cũng tính toán kỹ lưỡng, chứ không phải người như bây giờ chỉ vì một chuyện nhỏ bé như thế này lại mất kiểm soát khiến cho bản thân không thể bình tĩnh suy nghĩ.
Thật ra hắn không hiểu, vốn dĩ Vũ Đại cũng không phải là không buông bỏ được mà tất cả đều là do Vũ Tiểu Vũ mang lại, thứ nhất hắn có ngoại hình quá giống với Vũ Tứ và Vũ Đại cũng nhận định hắn chính là Vũ Tứ kẻ luôn đoạt mọi ánh hòa quang của Hắn.
Thứ hai người Vũ Đại yêu thương là Hà Tuyết Linh lại thể hiện sự yêu thích đối với kẻ thù của hắn, người ta thường nói ở đời có hai mối thù không đội trời chung là mốt thù đoạt thê cùng giết cha thử hỏi làm sao Vũ Đại có thể bình tâm mà suy sét.
Thứ ba chính là hắn bị Vũ Tiểu Vũ khiếu chiến vượt cấp thành công, cho dù đây cũng chỉ là trong suy nghĩ của hắn nhưng lại khiến cho bản tánh tâm cao, chí ngạo của hắn bị sụp đỗ hoàn toàn.
Chính hai trong số ba yếu tố đó khiến cho Vũ Đại hạ quyết tâm cao độ phải đánh bại Vũ Tiểu Vũ trong lần gặp lại này, lần gặp lại nằm trong sư tính toán của hắn nhưng một lần nữa hắn không thể đánh bại được Vũ Tiểu Vũ thậm chí là bị Vũ Tiểu Vũ đánh bại một cách nhanh chóng.
Vũ Tam sau khi thu dọn mọi thứ liền chào Vũ Đại một tiếng rồi rời đi nhưng Vũ Đại chắng thèm đếm xỉa gì đến hắn, cứ mỗi lần nghĩ đến thất bại là cơn phẩn nộ lại dường như muốn bùng cháy, hắn thầm trách bản thân khi đó đã quá khinh suất, nếu như lúc đó ngay từ đầu dùng hết sức thì hắn đâu phải nhận lấy thất bại ê chề như vậy.
Đúng vào lúc này một giọng nói vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của hắn:
“Thiếu gia! Tộc Trưởng cho người đưa thư đến!”.
Vũ Đại nhanh chóng nhận thư từ một tên Hắc Y Nhân, sau đó hắn phất tay cho Hắc Y Nhân lui xuống và vội vàng mở thư ra xem, vừa đọc thư hai hàng chân mày của hắn nhíu lại nhưng đến khi khép lại bức thư thì hai hàng chân mày lại giãn ra, hắn nở một nụ cười, khẽ lầm bầm:
“ Tốt…Tốt lắm! Để ta xem ngươi còn bay nhảy được bao lâu nữa..hahaha!”
Cùng điểm đó, cũng có một người vừa tỉnh lại sao một cơn ác mộng và người này không ai khác chính là Thủy Tiên Hoàng Hậu, sau khi nàng bị Phan Văn Tú hàng hạ đến bất tỉnh và được Mạnh Thiên Uy cứu sống trong đường tơ kẽ tóc thì nàng được người khác đưa về động phủ của mình nghĩ ngơi.
Lúc này nàng đang dùng hai tay ông đầu gối cuộn mình vào một góc miên man suy nghĩ vừa nãy nàng mơ thấy Vũ Tiểu Vũ bị Phan Văn Tú giết chết bằng một phương thức rất tàn nhẫn, đặc biệt hắn còn bắt nàng phải chính kiến cảnh tàn khốc đó rồi mới ra tay kết liễu nàng.
“Mình nên làm gì đây? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Trước khi mình lấy lại ký ức cũng đâu có quan hệ gì đến tên Phùng Chí Khang kia! Tại sao tên khốn đó lại không ngăn cản Phan Văn Tú mà lại để mặc cho hằn làm xằn làm bậy như vậy? Hay căn bản đây là sự trả thù của hắn đối với mình?”
Sau khi từ trong giấc mơ tỉnh lại, Thủy Tiên liền không ngừng nghĩ đến thảm cảnh đó, trong lòng lại hiện lên ngàn vạn
câu hỏi tại sao, càng nghĩ đến viễn cảnh đó thì nước mắt của nàng lại càng không kìm được mà rơi xuống.
Đúng vào lúc này, một đôi tay không biết từ đâu xuất hiện nhanh chóng ôm Thủy Tiên vào lòng khiến cho nàng hoảng hốt giãy giụa nhưng khi mùi hương quen thuộc truyền vào mũi của nàng thì một cảm giác an toàn lại dấy lên vì nàng biết người ôm nàng vào lòng là ai và không để nàng thấy vọng giọng nói quen thuộc của người nào đó cũng vang lên:
“Nàng nói xem! Ai làm cho cô công chúa bé nhỏ của ta phải rơi lệ như vậy? Chỉ cần nàng nói một tiếng thôi ta sẽ ngay lập tức làm cho kẻ đó bay màu liền!”
“Bay màu” Thủy Tiên nghe đến hai chữ này liền cảm thấy không hiểu, tuy nàng có chút cảm động trước những lời nói có cánh của hắn nhưng ánh mắt lại có chút ngẩn ngơ nhìn Vũ Tiểu Vũ tựa như muốn hỏi hắn đang nói cái gì vậy.
“Này! Cô bé làm gì mà nhìn ta giữ vậy? Bộ trên mặt ta có gì sao?”
Thủy Tiên lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn có chút triều mến nói:
“Không có! Ngài rất đẹp!”
“Được rồi! Nàng không cần phải nịnh ta! Nhan sắc của ta như thế nào ta biết! Có phải nàng đang buồn vì không thể thắng trận đấu đó đúng không?”
Thủy Tiên lại lắc đầu, tâm trạng đang tốt lên của nàng liền vì câu nói của Vũ Tiểu Vũ mà bị chùng xuống, nàng nói:
“Không phải! Thắng hay không đối với thiếp cũng chẳng quan trọng chỉ là ban nãy gặp ác mộng nên tâm trạng không được tốt thôi”
“Ác mộng! Có phải thấy cảnh Phan Văn Tú định giết nàng phải không?”
“Không…Không phải!”
Thủy Tiên vừa nghe hắn nói vậy thì trái tim đạp liên hồi mệng nhanh chóng trả lời, tuy thái đội nàng có chút khác lại nhưng Vũ Tiểu Vũ cũng không để ý lại nói:
“Nhắc đến tên đó ta lại có chuyện muốn hỏi nàng, rốt cuộc nàng và tên khốn đó có thù oán gì mà hắn lại bất chất tất cả mà giết nàng vậy?”
Thủy Tiên nghe Vũ Tiểu Vũ hỏi liền có chút hoảng hốt không biết phải nói làm sao, suy nghĩ một lúc nàng mới trả lời hắn:
“Thiếp cũng không biết! Nếu tính luôn trận vậy vừa rồi thì thiếp chỉ mới gặp hắn đúng hai lần, cho nên không thể nào có thù oán sâu đậm tới mức phải giết thiếp mới được”
Vũ Tiểu Vũ nhận được câu trả lời của Thủy Tiên liền không muốn hỏi đến vấn đề này nữa vì hắn nhận ra một chút khác thường từ Thủy Tiên, cứ mỗi lần hắn nhắc đến vấn đề của Phan Văn Tú thì thần tình của Thủy Tiên có chút hoảng loạn:
“Thật sự không có!”
“Thật mà! Thiếp với hắn thì có gì?” Thủy Tiên nói đến đây thì đột nhiên nở nụ cười nhìn hắn nghi hoặc hỏi:
“Thiếp biết rồi! Chàng đây là đang ghen đúng không?”
“Haha! Cô gái ngốc, ta việc gì phải ghen với hắn, nếu so ra thì hắn mới còn lâu bằng được ta à!”
Đối với lời nói buồn nôn của hắn có lẽ những cô gái khác sẽ mắng hắn là không biết liêm sĩ nhưng đối với Thủy Tiên thì không phải như vậy bởi vì trong lòng nàng, hắn so với bất kỳ kẻ nào cũng đều hơn chứ không kém, tuy là lại vậy nhưng miệng nhỏ vẫn cười nói:
“Cười chết thiếp mất! Vừa nãy ai bảo thiếp không cần khen mà giờ lại tôn vinh bản thân mình như thế, Chàng có cảm thấy mình quá mâu thuẫn hay không, kiểu như nghiện rồi còn ngại..!”
“Haha! Cái này không phải là khen mà biết mình biết ta á!”
“Ngài…”
Thủy Tiên đối với lời nói kiểu như vô lại của hắn có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể mở hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Lúc này đột nhiên Vũ Tiểu Vũ cúi người hôn vào trán nàng, nhỏ nhẹ nói:
“Nàng cảm thấy thế nào rồi, đã khỏe hơn chưa?”
Thủy Tiên không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ gập đầu lặng lẽ hưởng thụ sự ấm áp từ cơ thể của hắn truyền sang, Vũ Tiểu Vũ thấy nàng lười biến nằm trong lòng mình, hắn chỉ biết lắc đầu lại thấp giọng khoe khoang:
“Nàng biết gì không?”
Thủy Tiên xoay người ngây ngốc nhìn hắn nói:
“Biết gì cơ?”
“Ta vừa giành được cơ hội tham gia tuyển chọn vị trí thủ tịch á”
“Đúng là nam nhân của thiếp, không bao giờ làm thiếp thất vọng à! Ngoài Ngài ra thì còn có ai nữa?”
“Ngoài ta ra thì còn có Phan Văn Tú và Quế Tiểu Hoa”
“Cái gì?” Thủy Tiên vừa nghe đến cái tên Phan Văn Tú liền bật người dậy giựt mình thản thốt,
“Nàng sao thế? Có chuyện gì không đúng sao?”
“ Không có!” Thủy Tiên trả lời có không gì nhưng trong lại cảm thấy không yên lòng, nàng ngập ngừng, nói tiếp “Tiểu Vũ…! Ngài…Ngài có thể bỏ cuộc được hay không?”
“Tại sao? Ta không thể bỏ cuộc được! Trừ phi…”
“Trừ phi làm sao?” Thủy Tiên gấp gáp hỏi,
“Trừ phi nàng nói cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì mà khiến cho nàng lại bấn loạn nhưng vậy…?”
Thủy Tiên vừa nghe hắn nói như vậy thì lâm vào trầm tư, cả cơ thể rút sau vào trong lòng hắn còn tư tưởng thì lại đang lặng lẽ đấu tranh "Rốt cuộc ta có nên nói sự thật với ngài ấy hay là không đây?"