Thủy Tiên vừa nghe Vũ Tiểu Vũ nói thì thần tình liền trở nên kinh ngạc, nàng cũng lờ mờ đoán ra được Vũ Tiểu Vũ chắc đã cảm nhận được gì đó rồi nên thở dài, đầu nàng tựa vào lồng ngực của hắn còn bàn tay nhở lại vòng ra đằng sau hắn, Vũ Tiểu Vũ cũng biết ý hai tay đang ôm nàng lại tăng thêm chút lực:
“Ngài biết Phùng Chí Khanh chứ..! Hắn là kẻ đã tự động rời khỏi lôi đài khi thi đấu cùng với Thiếp, khi ấy Ngài cũng có mặt mà đúng không?”
Vũ Tiểu Vũ gật đầu, thần tình có chút không hiểu nói:
“Đúng..! Hôm đó ta có gặp qua hắn! Nhưng chuyện này và chuyện nàng bảo ta bỏ cuộc cùng hắn có liên quan đến nhau sao?”
“Đúng vậy! Có một chút liên quan đến hắn” Nàng dừng lại một chút, trên khuôn mặt có chút cảm giác bồi hồi tựa như nhớ lại gì đó, rồi nói tiếp, Vũ Tiểu Vũ ở bên cạnh cũng không lên tiếng mà chỉ yên lặng đợi nàng bày tỏ:
“Để cho Ngày hiểu rõ thì Thiếp sẽ bắt đầu kể từ những năm mà Thiếp và hắn mới gặp nhau, lúc đó hai người bọn thiếp đều là cùng một lúc bước vào Thái Sơ Tông, khi đó thiếp hãy còn là một cô bé ngốc nghếch chỉ mới năm sáu tuổi được Tông Chủ nhặt về từ một ngôi làng vừa bị Yêu Thú càn quét.
Ngày đó Tông Chủ thấy Thiếp có tư chất tốt liền thu nhận vào Thái Sơ Tông làm đệ tử ngoại môn. Cũng vào năm đó, Phùng Chí Khanh thông qua khảo thí bước vào Tông Môn và hiển nhiên hắn cũng giống Thiếp chỉ là một gã ngoại môn đệ tử.
Bởi vì bọn Thiếp đều là hài tử nên rất dễ chơi với nhau, ngoài việc tu luyện hằng ngày ra thì mỗi khi có thời gian rãnh rỗi, bọn thiếp liền tụ tập với nhau để vui đùa cũng như cùng làm việc bởi vì khi đó đa phần những người trong bọn Thiếp đều là cô nhi muốn có một cuộc sống ổn định phải phụ giúp Tông Môn làm việc.
Một năm sau đó, Phan Văn Tú cũng tiến vào Thái Sơ Tông không hắn và Phùng Chí Khanh như thế lại thân với nhau như hai huynh đệ ruột thịt còn có Phan Văn Tú lúc nào cũng bấm theo làm cái đuôi của Phùng Chí Khanh, cho đến tận bây giờ hắn cũng như thế, khi đó nếu như muốn tìm Phan Văn Tú thì chỉ cần đến chỗ Phùng Chí Khanh ở hoặc tìm Phùng Chí Khanh là sẽ tìm được hắn”
Vũ Tiểu Vũ nghe đến đây thì có chút khó hiểu nói:
“Ủa gì kỳ vậy? Nếu ba người các nàng đã lớn lên cùng nhau? Vậy tại sao Phan Văn Tú lại muốn giết Nàng?”
Thủy Tiên nghe hắn nói vậy lại thở dài:
“Vốn dĩ đám người bọn Thiếp đều là lớn lên cùng nhau nhưng đến năm Thiếp mười ba tuổi thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác đi, lúc đó Phùng Chí Khanh bắt đầu quan tâm đến Thiếp nhiều hơn, không phải kiểu quan tâm bằng bữu giành cho nhau lại càng không phải là sự quan tâm của một đại ca dành cho một tiểu muội mà đó là sự quan tâm của một nam nhân dành cho một nữ nhân.
Mặc dùng khi đó kí ức của Thiếp bị phong ấn nhưng không biết vì sau Thiếp đối với tình cảm nam nữ lại có sự bài xích, dù cho Phùng Chí Khanh có quan tâm Thiếp đến cỡ nào hay là hi sinh cho Thiếp ra làm sao thì trái tim cũng Thiếp cũng không mãy may rung động, tình cảm giữa hắn và Thiếp chỉ mãi dừng lại ở mức bằng hữu mà thôi.
Cũng vào năm đó không biết vì sao Phan Văn Tú lại từ từ xa cách Thiếp, thái độ đối với Thiếp cũng không còn như trước nữa, lúc nào cũng cộc cằn, khó chịu thậm chí trên mặt hắn còn thể hiện sự chán ghét mỗi khi gặp Thiếp. Lúc đó Thiếp cứ tưởng là hắn có tình cảm với Thiếp nên cũng không tìm hiểu nguyên do nhưng không ngờ Thiếp đã lầm.
Bởi vì sau này Thiếp biết được Phan Văn Tú căn bản không phải yêu thích Thiếp mà hắn chỉ xem thiếp là tình địch, người hắn có tình cảm nam nữ chính là Phùng Chí Khanh, cái tình cảm trên cả mức tình cảm huynh đệ.
Dù hai người bọn họ vẫn giữ lễ nghĩa với nhau, không có bất kỳ hành động gì thể hiện tình cảm với nhau và Phùng Chí Khang cũng hề chấp nhận tình cảm đó mà chỉ xem Phan Văn Tú như là huynh đệ của mình nhưng không biết vì sao chuyện Phan Văn Tú thích Phùng Chí Khanh lại bị người khác phát hiện và đồn thổi khắp cả Thái Sơ Tông.”
Khi Thủy Tiên nói đến đây thì Vũ Tiểu Vũ dường như hiểu ra mọi chuyện:
“Theo như nàng nói thì Phan Văn Tú chính là vì chuyện này nên mới muốn giết nàng đúng không? Nhưng nàng và Phùng Chí Khanh căn bản là người xa là không có một chút gì dính dáng đến nhau, hắn vì sao lại muốn giết nàng? Nếu nói như vậy thì chuyện nàng buộc ta bỏ cuộc, chính là bởi vì hắn không chỉ muốn giết nàng mà muốn giết luôn cả ta đúng không?”
“Đúng mà cũng không đúng! Bởi vì khoảng thời gian gần đây phong ấn kí ức của thiếp được gỡ bỏ nên Thiếp không còn qua lại với Phùng Chí Khanh nữa, một là Thiếp không muốn Ngài hiểu lầm, hai là Thiếp muốn cho hắn triệt để quên Thiếp đi.
Nhưng không ngờ cũng vì thế mà dẫn đến kết cục như hôm nay, theo Thiếp thấy thì ngày đó ở trên lôi đài Thiếp từ chối hắn làm cho tâm trạng của hắn không được tốt nên hắn có lẽ đã tìm Phan Văn Tú uống rượu và trong lúc say rượu hắn đã vô tình nói cho Phan Văn Tú biết hoặc hắn chính là cố ý nói ra để kích động Phan Văn Tú cũng nên.
Cho nên sau khi Phan Văn Tú nghe được liền tức giận và muốn đòi lại công đạo cho Phùng Chí Khanh, lúc hắn đối diện với Thiếp hắn đã nói là “Không cho phép bắt kỳ kẻ nào làm Phùng Chí Khanh bị tổn thương” hắn còn bảo sẽ giết chết luôn cả Ngài nên Thiếp mới không cho Ngài tham gia thi đấu”
Thủy Tiên nói đến đây dường như không thể khống chế được cảm xúc của mình nên nước mắt bắt đầu rơi xuống, thân thể đang nằm trong lồng ngực của Vũ Tiểu Vũ cũng bất giác rung rẩy.
Vũ Tiểu Vũ thấy nàng như vậy liền đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng, sao đó hắn cuối người hôn lên trán của nàng, giọng nói có chút thâm tình, nói:
“Ngốc quá! Nàng quên tu vi của ta bây giờ là gì rồi sao? Với tu vi của Phan Văn Tú hiện này thì hắn có thể làm gì được ta chứ, tuy công pháp của hắn có phần bá đạo nhưng trước thực lực tuyệt
đối hắn sẽ không thể nào bay nhảy được đâu cũng như Tôn Ngộ Không dù có bảy mươi hai phép biến quá cũng đâu có thoát khỏi lòng bàn tay của phật tổ cho nên hắn cũng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu, nàng đừng quá lo lắng!”
“Tôn Ngộ Không? Phật Tổ? Họ là ai sao Thiếp không biết?”
Thủy Tiên mặc dù đang lo lắng cho Vũ Tiểu Vũ nhưng nghe hắn nhắc đến những cái tên xa lạ, nàng không khỏi kinh ngạc nhìn hắn hỏi,
“À! Đây là những nhân vật tồn tại trong một giai thoại thường được những người lớn ở nơi ta sinh sống kể cho những hài tử nghe mỗi tối, nếu nhưng không được nghe bọn chúng sẽ không chịu ngủ và lầm ầm lên.” Vũ Tiểu Vũ nghe Thủy Tiên hỏi liền cười ha hả nói,
“Giai thoại gì mà khiếp bọn hài tử nghe hoài mà vẫn muốn nghe thế, Ngài có thể kể cho Thiếp nghe được không? Thiếp chưa bao giờ được mẫu thân hay phụ thân ru ngủ cả vì Thiếp là một cô nhi.”
Nàng vừa nói khuôn mặt có chút hồng lên và ngay sau đó là sự ưu buồn hiện lên trên khuôn mặt của nàng bởi vì mỗi khi nhắc đến song thân nàng không thể nào kìm lòng cho được.
“Muốn ta kể cho nàng nghe sao? Vậy hãy sinh cho ta một hài tử kháo khỉnh nhé..!” Vũ Tiểu Vũ nghe nàng nói vậy liền kề sát lỗi tai của nàng kẻ thì thầm.
“Ngài…Ngài xấu lắm! Ngài không kể cho Thiếp nghe thì thôi, Thiếp mới không thèm! Á.. Ngài làm gì thế mau tránh ra! Đừng đụng vào người thiếp!” Thủy Tiên đang nói chuyện thì đột nhiên bị Vũ Tiểu Vũ nhào đến là cho nàng la thất thanh,
“Haha! Cái gì mà tránh ra? Chuyện này không phải do nàng quyết định là được, đã rơi vào tay của Bổn Vương rồi thì…hắc...hắc..Nàng có thể chạy thoát được sao?”
Vũ Tiểu Vũ vừa nghe Thủy Tiên nói như vậy liền cười haha nói, đồng thời ma trảo của hắn không một chút khách khí xuyên qua lớp bảo vệ mà thám hiểm đồi núi chập chùng, mặc dù Thủy Tiên đã cố vung vẩy chống cự nhưng cũng không thể thoát ra khỏi ma trảo của hắn.
Đến khi nàng cảm thấy phía trên mát mẻ liền kêu lên không ngừng:
“Không muốn!….Không muốn mà!..Không muốn!”
Tuy miệng nói là không muốn nhưng nhìn thái độ chống cự chỉ tượng trưng của nàng thôi thì hắn cũng đủ hiểu nàng đang nghĩ gì. Khẽ cuối người xuống, hắn trao cho Thủy Tiên một nụ hồn nồng cháy, đến lúc bấy giờ Thủy Tiên cũng không còn làm ra động thái gì nữa mà cuồng nhiệt đáp trả lại nụ hôn của hắn.
Nhận thấy thời cơ đã đến, Vũ Tiểu Vũ liền đưa ma trảo của hắn lần mò từng chút, từng chút một, công phá những cấm khu của Thủy Tiên, từng lớp y phục cũng dần dần được giải khai và một cơ thể hoàn mỹ nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Vũ Tiểu Vũ.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống chiến giường lạnh lẽo, đôi môi đã rời khỏi đôi môi của Thủy Tiên bắt đầu hôn từ cổ của nàng hôn dần xuống, đôi tay vẫn xoa nắn gò bồng đảo mê hồn làm cho Thủy Tiên bắt đầu phát ra những âm thanh rên rĩ.
Thủy Tiên bây giờ đã không còn quan tâm đến chuyện gì nữa, ánh mắt của nàng đê mê chìm đắm trong khoái cảm mà Vũ Tiểu Vũ mang lại, đến khi nàng cảm nhận được nơi cấm khu của mình bị đầu lưỡi của hắn xâm lấn, nàng mới hoảng hốt phải ứng, hai chân kẹp chặt đầu của Vũ Tiểu Vũ, có chút dẫy dụa, nói:
“Đừng…! Đừng mà...! Dừng lại đi! Bẩn lắm! Thiếp cả ngày chưa tắm rữa! Ư…ư!”
Vũ Tiểu Vũ mặc kệ những lời trong cơn mê của Thủy Tiên, hắn dùng đôi tay tách đôi chân ngọc ngà của nàng ra đầu lưỡi vẫn tận tình chăm sóc nơi u cốc ướt át đó, Thủy Tiên lúc này mới hoàn toàn thả lỏng mặc cho Vũ Tiểu Vũ làm những đều hắn muốn.
Một lúc sau, Vũ Tiểu Vũ liền cảm nhận được thức gì đó tràn vào trong miệng của hắn, cùng lúc đó Thủy Tiên dùng đôi tay gì chặt đầu hắn ấn xuống, nàng hiển nhiên đã đạt tới cực đỉnh khoái cảm.
Vũ Tiểu Vũ lúc này ngồi dậy, một lần nữa nhẹ nhàng tách đôi chân của Thủy Tiên, tiểu đệ đệ dừng lại trước u cốc giờ đã là một mảnh lầy lội, giọng nói có chúng vô lại:
“Nữ nhân ngốc ngếch, sao nàng không phải kháng nữa đi, ta vào à….!”
Thủy Tiên vừa mới đạt được cơn cực khoái còn đang trong tình trạng lân lân vì khoái cảm mang lại thì giọng nói của Vũ Tiểu Vũ vang lên, nàng không một chút suy nghĩ liền gật đồng ý cùng lúc đó tiểu đệ đệ của Vũ Tiểu Vũ cũng mạnh mẽ đi vào.
Chỉ là hắn không vội vàng động đậy mà giữ nguyên tư thế một lúc khiến cho Thủy Tiên cảm thấy có chịu, tuy khoảng trống bên dưới nàng đã được lắp đầy nhưng lại không thể khiến cho nàng cảm thấy thõa mãn, nàng nhớ cái cảm giác lúc trước cái cảm giác khiến cho nàng đi vào trầm luân.
Cho nên nàng bất đầu động, cả người đang bên dưới Vũ Tiểu Vũ đột nhiên trườn lên trườn xuống tìm cảm giác thỏa mãn, Vũ Tiểu Vũ thấy vậy thì cười thầm trong lòng rồi nhanh chóng cày cấy trên mảnh ruộng tươi tốt của Thủy Tiên, được một lúc thì đột nhiên nàng lật người lại đè Vũ Tiểu Vũ xuống bên dưới mà khi phụ hắn, nàng mới thể hiện con người thật của nàng, một kẻ dâm phụ.
Cùng thời điểm đó, Mạnh Thiên Uy đang có một cuộc nói chuyện vô cùng kỳ lạ với Huỳnh Tuyệt Phách…..