Phải! Tất cả các bằng chứng đều hướng về ả ta và cả....nàng cũng không ngoại lệ!
Khi nói đến đây, Sinh Phong đã cố kiềm nén cảm xúc trong lòng.
Lúc ban đầu, hắn cứ ngỡ khi gặp được Mẫn Chi sẽ tìm được câu trả lời mình mong muốn nhưng với thái độ lo sợ kia của Tiểu Khả lại làm hắn phát sinh nghi ngờ và cho rằng nàng ta có tật giật mình.
- Ngài nghi ngờ ta?
- Ta cũng chưa từng nghĩ sẽ nghi ngờ nàng, nhưng với thái độ này của ả ta, nàng nói xem sự nghi ngờ của ta là đúng hay là sai?
Với lời chất vấn của hắn nàng không biết phải đáp lại như thế nào.
Nàng tin tưởng Tiểu Khả tuyệt đối nhưng lời hắn nói cũng chẳng phải không có căn cứ.
Cả hai cứ thế chìm vào trong suy nghĩ riêng của bản thân còn nha đầu đang quỳ dưới đất kia khi nghe cuộc đối thoại ấy không khỏi bàng hoàng, sửng sốt.
Hoàng hậu bị trúng độc tại sao lại liên quan đến nàng ta và tiểu thư?
Cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng đi quá xa, Tiểu Khả trong lòng dù có phần tội lỗi với Tiểu Định tử nhưng nàng biết nếu không nói ra sự thật thì chắc chắn hoàng thượng sẽ hiểu lầm và trách oan tiểu thư.
Do đó nàng cố gắng kiềm chế sự run rẩy mà nói với hắn:
- Hoàng...hoàng thượng mọi chuyện không phải như người nghĩ.
Lúc...lúc sáng nô tì đến Cao Thừa cung là..là vì Tiểu Định tử nói có một loại dược tốt cho bệnh tình của nương nương nên...nên...
- Ý của người là Tiểu Định tử hẹn ngươi đến?
- Ân...ân!
- Nếu đã như vậy thì ngày mai các ngươi ba mặt một lời trong Thượng Sinh cung của trẫm!
Nói xong liền xoay lưng định rời đi nhưng rồi hắn đột nhiên dừng lại nói:
- A Chi...ta mong những gì nàng ta nói là sự thật.
Nếu không ta nhất định sẽ không tha cho nàng!
Nghe lời nói ấy, Mẫn Chi chỉ một nở nụ cười cay đắng, đến khi rời đi hắn vẫn muốn tổn thương nàng....
Sống chung với nhau đã bao nhiêu năm vậy mà hắn chưa bao giờ hiểu con người của nàng...
Lúc sáng thì ôn nhu dịu dàng còn