Vậy thuốc mà Tiểu Định tử đưa cho muội đâu?
- Nô tì đã đưa cho Như Ngọc tỉ...
- Tại sao lại đưa cho nàng ấy?
- Vì..vì lúc sáng khi nô tì trở về, Như Ngọc tỉ nói tiểu thư nhờ nô tì đi hái một số loài hoa trong hoa viên để làm bánh tặng cho hoàng thượng và tướng quân nên nô tì đã nhờ tỉ ấy cất thuốc giùm.
Bây giờ nô tì lập tức đi kiếm tỉ ấy!
- Không cần!
Tiểu Khả chưa kịp chạy đi đã bị Mẫn Chi giữ lại.
- Muội tìm nàng ta cũng sẽ không có lợi gì.
Mẫn Chi thở dài, xem ra Cao Yến Nguyệt thật sự rất phí công vào kế hoạch lần này.
- Tại..tại sao?
Tiểu Khả ngơ ngác không hiểu vì sao tiểu thư lại không cho nàng đi tìm Như Ngọc.
Nếu lấy lại gói thuốc đó thì chắc chắn sẽ có thể chứng minh nàng và tiểu thư vô tội...
- Tiểu Khả, ta có việc muốn giao cho muội!
Nàng cúi thấp đầu, nói gì đó vào tai Tiểu Khả.
Nghe xong, nha đầu ấy lập tức gật đầu rồi làm theo những gì nàng dặn.
Đợi bóng Tiểu Khả khuất dần, nàng nhìn về phía xa xăm lẩm bẩm:
- Mong rằng mọi thứ sẽ ổn....
................
Sáng hôm sau
Thượng Sinh cung
- Hoàng hậu giá đáo! Tưởng Hoàng quý phi giá đáo!
- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!
- Miễn lễ! Hoàng hậu có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?
Sinh Phong lãnh đạm nhìn Cao Yến Nguyệt khẽ hỏi.
Tuy sắc mặt nàng ta có phần yếu ớt nhưng xem ra đã đỡ hơn hôm qua rất nhiều.
- Đa tạ hoàng thượng quan tâm! Thần thiếp cảm thấy đã khỏe hơn, chỉ là....
Nàng ta mím môi, ánh mắt dường như vô tình rơi trên người Mẫn Chi.
- Chỉ là như thế nào?
Hắn nhíu mày, trong giọng nói có vài phần lo lắng.
Nhưng sự lo lắng này của hắn không xuất phát từ tình cảm nam nữ mà chỉ đơn giản là vì trách nhiệm.
Nói sao đi nữa nàng ta trên danh nghĩa vẫn là hoàng hậu của hắn, không những vậy trong bụng còn có cốt nhục chưa chào đời của cả hai.
Quan tâm một chút cũng coi như là đủ tình đủ nghĩa.
- Chỉ là đêm đến có cảm giác vô cùng khó chịu.
Cứ như có vạn mũi dao xuyên vào da thịt...
Càng nói về sau giọng nàng ta càng nhỏ.
Trong lời nói có thể nghe ra sự