Cao quý nhân giá đáo!
Giọng của Tiểu Kỳ Tử đánh thức nàng khỏi dòng suy nghĩ.
- Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương!
Giọng nói nhẹ nhàng, dáng đi uyển chuyển.
Khuôn mặt nàng ta quả thật rất đẹp.
Trong đôi mắt ẩn chứa sự ngây thơ và mềm yếu khiến người khác muốn ôm vào lòng mà bảo hộ.
Sinh Phong mê mẫn nàng ta cũng chẳng phải điều khó hiểu...
- Muội muội không cần đa lễ!
Mẫn Chi cười đáp.
- Tỷ tỷ, muội biết tỷ vì nhớ hoàng thượng nên đã mất ngủ mấy hôm.
Đây là canh nhân sâm mà hoàng thượng ban cho muội.
Tỷ không cần khách sáo mà cứ dùng thoải mái!
Cao Yến Nguyệt tay chỉ vào cái rổ Tiểu Kỳ Tử đang cầm nhẹ mỉm cười.
Nụ cười ấy tựa như ánh ban mai nhưng dường như đang che dấu điều gì đó.
Nhìn nữ nhân trước mắt, Mẫn Chi không khỏi cảm thán.
Quả nhiên là tài nữ! Diễn xuất rất giỏi! Xém chút nàng cũng đã bị ánh mắt ngây thơ đó lừa gạt.
Nếu chuyện năm đó không xảy ra có lẽ nàng vẫn tin Cao Yến Nguyệt là một nữ nhân yếu đuối và thiên chân..
- Muội đã có lòng tốt như vậy nếu ta không nhận e là thất lễ.
Tiểu Khả, ngươi đem canh nhân sâm cất trước đi.
Phong thái ung dung, tự tại thật khiến người khác e dè và ngưỡng mộ.
Nụ cười trên môi Cao Yến Nguyệt vẫn rạng rỡ nhưng đáy mắt lại không hiện lên ý cười.
Nàng ta phải thừa nhận Tưởng Mẫn Chi luôn là cái gai trong mắt của nàng ta.
Trong cả hoàng cung này hay thậm chí là cả kinh thành ai mà không biết đến Tưởng Mẫn Chi cao cao tại thượng.
Ai cũng khen Tưởng Mẫn Chi là là tuyệt sắc giai nhân, là nữ nhân có đức hạnh cao quý.
Những lời nói đó khiến cho Cao Yến Nguyệt cảm thấy vô cùng chướng tai gai mắt.
Nàng ta không hiểu nàng ta thua kém Tưởng Mẫn Chi ở điểm nào, rõ ràng đều cùng là phận nữ nhân, đều cùng là phi tần của hoàng thượng nhưng tại sao...ai cũng đều kính trọng Tưởng Mẫn Chi còn đối với nàng ta thì khinh mạc?
Kể cả...hoàng thượng cũng vậy?
Rõ ràng là không yêu Tưởng Mẫn Chi nhưng lúc nào cũng luôn bảo vệ?
Điều đó khiến nàng ta không cam tâm.
Ngôi vị hoàng hậu này đáng ra phải thuộc về nàng ta.
Tưởng Mẫn Chi cuối cùng cũng chỉ là một con cờ của hoàng thượng!
Ánh mắt Cao Yến Nguyệt thoáng qua một tia khinh bỉ, tuy chỉ tựa như gió thổi nhưng Mẫn Chi lại vô tình thấy được.
Xem ra nàng làm hoàng hậu quả nhiên thất bại.
Đến cả một nữ nhân vừa mới vào cung cũng không để nàng vào mắt.
Nhấp một ngụm trà nhưng lại chẳng có mùi vị gì...!
- Tỷ tỷ có vẻ không được vui?
- Không sao! Đa tạ muội đã lo lắng! Có lẽ sắc trời không tốt nên tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.
Ta muốn nghỉ ngơi không thể tiếp đãi muội.
- Tiểu Khả, người chăm sóc tỷ ấy kiểu gì vậy?