Kế tiếp, nghênh đón chính là Hoắc gia thân bại danh liệt cùng với tuổi già trải qua vô cùng thê thảm.
Nói đến cùng, Hoắc Nghiêu lạnh nhạt, cùng với Hoắc lão gia tử thờ ơ lạnh nhạt, đều là tạo thành nguyên nhân Hoắc Thần Du hắc hóa.
Tiểu gia hỏa cắn cắn ngón tay, nhớ tới Đoạn Cận Diễn độc thủ ở phía sau màn liền có chút buồn bực.
Cái này ca ca, đùa bỡn lòng người cũng thật giỏi nha.
......
Tiểu thiếu niên mười tuổi chủ động đi đến trước mặt bé, lẳng lặng nhìn chăm chú cô nhóc, hơi hơi khẽ cười, giọng nói ôn hòa nói không nên lời.
"Em gái đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Bé ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Thần Du, mắt mèo hơi hơi sáng lên, cảm thấy cái này ca ca cũng thật đẹp.
"Suy nghĩ oa oa nha." Tiểu gia hỏa một bàn tay bắt lấy góc áo của cậu, căn bản không chú ý tới đáy mắt của tiểu thiếu niên chợt lóe qua tia chán ghét.
Bé đi qua, ngẩng khuôn mặt nhỏ ngây thơ mờ mịt dò hỏi: "Oa oa có thể ăn sao?"
Trên người của cô nhóc mang theo hương sữa dễ nghe, nhón mũi chân nhéo góc áo của cậu, bộ dáng nghiêng đầu có chút...... Ngốc manh.
Hoắc Thần Du cố kỵ nhìn Hoắc lão gia tử ở bên cạnh, vì thế cố nén chán ghét không ném ra cô bé, trên mặt mang theo vài phần mỉm cười, "Ca ca không thể ăn."
"Ngoan......"
"Buông, tay."
Ngữ khí của cậu ôn hòa, ở chỗ mà mọi người không nhìn tới lộ ra sắc mặt lạnh, một chút vô tình bẻ ra ngón tay trắng nõn của cô nhóc, đáy mắt một mảnh hờ hững.
Tiểu gia hỏa đau sợ hãi rút tay về, đối diện ánh mắt lạnh nhạt của Hoắc Thần Du, rốt cuộc thong thả ý thức được cái này ca ca giống như không thích bé.
Hoắc lão gia tử cũng không có ý thức được sóng gió giữa hai đứa nhỏ.
Ông vẫy vẫy tay làm quản gia trước dẫn Tang Tang đi, đơn độc để lại Hoắc Thần Du, chuẩn bị nói mấy câu cảnh cáo đứa nhỏ này.
Tiểu gia hỏa nhìn quản gia muốn khom lưng ôm chính mình, bé cổ cổ quai hàm, lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt:
"Không cần......"
"Tang Tang sẽ tự đi."
Bé mới không cần làm ca ca cảm thấy, Tang Tang đến bây giờ vẫn là em bé còn cần người ôm.
Rốt cuộc......
Trong tiểu thuyết, Hoắc Thần Du