Hoắc Thần Du thất thần một cái, nhìn tiểu bạch si này, khóe môi cơ hồ theo bản năng mà hơi dơ lên ý cười ôn hòa, cậu nhẹ giọng hỏi: "Em gái ở chỗ này làm cái gì?"
Tiểu thiếu niên rũ mắt, cười đến có chút ý vị không rõ.
...... Vừa rồi như thế nào quên mất nó.
"Em gái tốt" này của cậu đồng dạng cũng là người của Hoắc gia a.
Tiểu gia hỏa nâng khuôn mặt nhỏ, tay mum múp quơ quơ góc áo của cậu, tiểu nãi âm thanh thúy mềm mại, "Oa oa không vui sao?"
Hoắc Thần Du không dấu vết tránh đi tay nhỏ của cô bé, mặt mày ôn nhuận, thanh âm nhợt nhạt thong thả, "Không có."
Ăn nhờ ở đậu, cậu có tư cách gì mà không vui?
"Chính là......" Nghe được cậu thề thốt phủ nhận, tiểu gia hỏa cắn cắn ngón tay, khuôn mặt nhỏ mang tính trẻ con chưa thoát hiếm khi hiện lên vẻ mê mang.
Bé có thể cảm giác được cảm xúc của người khác rõ ràng nhất.
Ca ca vừa rồi, rõ ràng chính là không vui.
Hoắc Thần Du cũng không biết nội tâm tiểu gia hỏa rối rắm, cậu hơi phá lệ bình tĩnh mà nhìn Diệp Tang một cái, xoay người liền muốn đi xuống dưới lầu.
Diệp Tang thấy thế vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, bước chân ngắn nhỏ đuổi theo.
Tiểu gia hỏa mềm mụp một đoàn, đi theo phía sau cực kỳ giống cái đuôi nhỏ.
"Oa oa ~" bé ngẩng khuôn mặt nhỏ, tay nhỏ trắng nõn câu lấy đầu ngón tay của cậu, cười rộ lên má lúm đồng tiền ngọt tràn đầy vẻ thiên chân vô tà.
Hoắc Thần Du chạm đến đến đầu ngón tay mềm mại của cô nhóc, thần sắc hơi đổi, giãy giụa trong nháy mắt theo bản năng tưởng bỏ ra cô nhóc.
Thiếu niên chán ghét mọi người ở nơi này, tự nhiên trong đó cũng bao gồm Diệp Tang.
Cậu chán ghét người khác chạm vào cậu.
Đặc biệt là người của Hoắc gia.
Hoắc Thần Du tựa như bị điện giật đột nhiên bỏ ra làm tiểu gia hỏa lảo đảo vài bước, trực tiếp đặt mông ngồi xuống trên mặt đất.
Diệp Tang bị quăng ngã mà mờ mịt vài giây, mắt mèo của bé ngập nước mắt, cái miệng nhỏ bẹp một cái, ngao ô một tiếng trực tiếp ủy khuất mà khóc lên tiếng.
"Oa --"
Bé không bao giờ ăn oa oa!
Ca ca hảo hung, ô ô ô.
Tiểu gia hỏa khóc đến