"Tại sao em lại biết ca ca không cao hứng?"
Diệp Tang oai oai đầu nhỏ, do dự vài giây ngốc nghếch muốn dắt tay ca ca, kết quả Hoắc Thần Du không tiếng động lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn bé.
Ý thức được vẻ mặt của thiếu niên kia hơi có chút chán ghét cùng kháng cự, tiểu gia hỏa có chút ủy khuất đem móng vuốt nhỏ rụt trở về.
"Tang Tang chính là biết......" Diệp Tang mềm ba ba mà nhìn chằm chằm Hoắc Thần Du, bộ dáng giống như chó con gào khóc đòi ăn.
Bé từ trước đến nay đối với cảm xúc của người khác cực kỳ mẫn cảm.
Oa oa vừa rồi...... Rõ ràng chính là không vui.
Nhưng mà --
Những lời này tiểu gia hỏa căn bản không biết nói ra như thế nào.
Hoắc Thần Du nghe vậy che lại tia mỉa mai nơi đáy mắt chợt lóe qua, bên môi chậm rãi gợi lên một mạt cười nhạt gần như hoàn mỹ.
Cậu nói khẽ với cô bé: "Em nếu khóc đủ rồi, thì đi ăn cơm đi......"
Nói xong, tiểu thiếu niên xem cũng lười xem mà liếc nhìn cô nhóc một cái, mắt nhìn thẳng nhàn nhạt đi xuống dưới lầu.
"Oa oa......" Lúc này đây tiểu gia hỏa mới bị giáo huấn, ủy khuất ba ba bĩu môi, không có đi dắt tay ca ca.
Hốc mắt bé hồng hồng, bởi vì sợ bị gia gia nhìn ra là chính mình khóc, vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn thấp đầu, không lên tiếng mà bắt đầu lùa cơm.
Bộ dáng nhỏ hiểu chuyện kia, làm người đau lòng.
Hoắc Thần Du chỉ là nhìn thoáng qua liền rũ mắt xuống, không có tiếp tục xem.
Cậu sợ chính mình lại xem sẽ nhịn không được mềm lòng.
Tiểu thiếu niên rũ mi nhịn không được miên man suy nghĩ.
Không nghĩ tới Hoắc Nghiêu một đời thông minh như vậy, sinh ra đứa con gái lại ngốc muốn mạng.
Một đứa ngu ngốc như vậy, nếu không phải sinh ra ở Hoắc gia thì ở bên ngoài cũng sẽ chỉ bị người khi dễ.
"Tang Tang đây là làm sao vậy? Cúi đầu làm gì?" Hoắc lão gia tử ngồi ở vị trí trung tâm nhăn mày, phát hiện có chút không thích hợp.
Tính tình của tiểu gia hỏa này yêu nhất làm nũng, nếu là nhìn