Cửa phòng đột nhiên mở ra, Triệu Lan Vy bước vào phòng.
Trác Duệ Quân đang nằm trên giường, bộ dạng yếu ớt này không ai nghĩ đến lại là một ông trùm khét tiếng, máu lạnh cả.
Bộ dạng này thật khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Triệu Lan Vy bước đến đặt lọ thuốc ở trên đầu giường:" Uống thuốc đi!" Giọng của cô không quá lạnh lùng nhưng cũng không mấy dịu dàng.
Trác Duệ Quân hé mở mắt.
Triệu Lan Vy nhìn hắn nhưng không dám nhìn lâu, vì cô sợ mình sẽ không thể giữ dáng vẻ mạnh mẽ này lâu được.
Cô quay người rời đi thì Trác Duệ Quân lại nắm tay cô.
" Vy! " Hắn ngồi dậy, hai cánh tay rắn chắc vòng qua eo của cô, ôm chặt lấy cô:" Xin em đừng đi có được không." Giọng hắn khàn khàn yếu ớt.
Triệu Lan Vy cảm thấy thật buồn cười.
Lúc trước ai đã nói cô chỉ là một nữ nhân yếu đuối, hắn có thể dùng một tay đã có thể bóp ch.ết cô được, vậy mà bây giờ hắn lại đang cầu xin nữ nhân hắn cho là yếu đuối này đấy sao?
Triệu Lan Vy đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc rối của hắn.
" Anh có biết, tôi chính là người muốn giết anh nhất không? Vậy mà anh vẫn ngu ngốc muốn giữ tôi lại bên cạnh anh sao?"
Hắn không trả lời, vòng tay càng siết chặt.
" Buông ra đi! "
" Không buông! "
Hai người cứ thế mà giằng co qua lại với nhau một hồi.
Triệu Lan Vy đành bất lực đầu hàng, là cô làm hắn bị thương xem như chăm sóc hắn để trả nợ.
Triệu Lan Vy rót một ít nước vào trong ly, lấy một viên thuốc ở trong lọ ra đưa đến trước mặt hắn, rất may là hắn cũng chịu hợp tác mà uống thuốc.
Sau khi cho Trác Duệ Quân uống thuốc, Triệu Lan Vy lại lôi hộp cứu thương ra, dùng một ít cồn nhúng vào bông băng để sát trùng vết thương cho hắn.
Cô biết cồn này rửa vết thương sẽ hơi rát nên quan tâm mà hỏi.
" Có đau không? "
" Đau….em làm anh đau! "
Trong giây phút Triệu Lan Vy ngẩn đầu lên nhìn hắn.
Hắn đau ở vết thương hay là đau ở trong tim.
Nhưng cô không thèm để ý đến chuyện đó, lại cúi mặt xuống tiếp tục rửa vết thương cho hắn, nhưng cũng không hiểu vì sao lại vô thức giảm lực tay lại, làm nhẹ nhàng hơn.
Sau đó Triệu Lan Vy băng bó lại cho hắn, cô không phải là bác sĩ nên không chuyên nghiệp cho lắm, loay hoay một hồi mới xong.
Cả quá trình đó ánh mắt của Trác Duệ Quân chưa bao giờ rời khỏi cô dù chỉ một phút.
Bỗng nhiên hắn nhân lúc cô đang băng bó cho hắn, không để ý mà hắn đã cúi xuống hôn lên môi của cô, bàn tay hắn vòng qua đỡ phía sau đầu cô để cho nụ hôn của hắn được sâu hơn.
Triệu Lan Vy vùng vẫy đẩy hắn ra, chưa kịp chạy ra khỏi phòng đã bị hắn kéo lại cưỡng hôn lần hai.
Lần này hắn ôm cô chặt hơn nên dùng cô đẩy thế nào cũng không đẩy nổi hắn nữa.
Trong phút chốc trước mắt cô chỉ còn làm một mảng sương mờ, nụ hôn của hắn dịu dàng nhưng mãnh liệt, điên cuồng lại da diết, khiến cô không còn phân biệt được đâu là hận đâu là yêu nữa, cứ như thế, không biết từ lúc nào chỉ có tình yêu không có hận thù mà đắm chìm vào nụ hôn của hắn, cánh môi hồng trở nên vô cùng ướt át gợi tình.
Trác Duệ Quân ôm Triệu Lan Vy đặt cô nằm xuống.
Trác Duệ Quân vén váy của cô lên cao làm lộ ra chiếc qu.ần lót đã bị hắn kéo xuống đang nằm hờ hững ở giữa bắp đùi cô.
" Trác Duệ Quân, không được…" Triệu Lan Vy bị giật mình bởi hình động của hắn mà vội ngăn hắn lại.
Bây giờ giọng hắn đã khàn khàn đi vì dụ.c v.ọng xâm chiếm:" Vy, anh muốn! Anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm đau con…"
Không để cho cô có cơ hội từ chối, hắn liền ngậm lấy đôi môi của cô.
Chỉ vài động tác của hắn đã cởi được chiếc quầ.n lót mỏng manh của cô xuống.
Bàn tay điên cuồng ma sát vào bên trong nơi ẩm ướt khiến nó chảy ra không ít chất lỏng
Trong căn phòng lúc này chỉ còn âm thanh của tiếng môi lưỡi chạm vào nhau.
Hai cơ thể trầ.n trụi nằm trên chiếc giường lớn, người đàn ông điên cuồng hôn lên