Sau khi “Thử thách cực hạn” kết thúc, một loạt các câu hỏi được đưa lên hot search, chiếm vị trí thứ 5 đầu bảng hot search vững vàng. Lần trước xuất hiện còn là thời điểm đại kết cục của “Quyền Mưu”, mà “Thử thách cực hạn” là một chương trình giải trí lại nhận được sự yêu thích như vậy. Năm nay ắt hẳn là một năm tiềm năng của các chương trình giải trí. Nối tiếp sau khi bùng nổ, các đội cũng bắt đầu làm một series, tóm lại đây đã trở thành quân cờ vô cùng thành công cũng là một đợt thắng lợi cho cả đôi bên.
Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã là người nhận được nhiều sự quan tâm nhất trong chương trình, cũng nhận được sự coi trọng từ các chương trình khác. Nhưng không chỉ Lôi Quân mà Dương Vân cũng đều khéo léo từ chối, bởi vì bọn họ thân là đương sự đều đang đóng phim trong đoàn, sau đó cũng ký hợp đồng làm đại diện thương hiệu từ khắp nơi. Lịch trình quá mức dày đặc, cũng không muốn bọn họ quá mức mệt mỏi, lại nói thêm với độ nổi tiếng hai người họ trước mắt mà nói, thì chờ “La Phu truyện” được phát sóng vào năm sau thì vị trí số 1 chắc chắn vững vàng. Về sau muốn ký hợp đồng nào thì không phải là do bọn họ lựa chọn sao, sao mà phải lo lắng nhất thời tiêu phí độ nổi tiếng của họ?
Đầu tháng 12, thời tiết càng ngày càng lạnh, sáng sớm đã lạnh tới mức khiến cho người ta hận không thể trở về co mình trong chăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi đóng phim trở về, Tô Tinh Dã nhìn thấy Thẩm Vọng Tân, anh đắp áo lông trên người, đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi vừa ủ ấm vừa xem kịch bản. Cô nhanh chân tiến tới, nghe thấy âm thanh Thẩm Vọng Tân ngẩng đầu nhìn về phía cô. Cô thấy anh vì bị ốm mà hốc mắt đều đỏ. Gần đây nhiệt độ giảm rất thấp, đoàn quay phim có không ít người cũng bị cảm, Thẩm Vọng Tân cũng bị dính bệnh nhưng do gần đây cảnh diễn của anh tương đối dày nên không thể đi bệnh viện. Anh không lo lắng cho bản thân chút nào nhưng cô thì rất đau lòng.
Thẩm Vọng Tân nhìn sự đau lòng lộ ra trong đôi mắt của cô, trong lòng thấy ấm áp. Nhưng ở đây bệnh viện cách phim trường khá xa, đi đi về về tốn rất nhiều thời gian, anh nở nụ cười lắc lắc đầu: “Đây chỉ là cảm cúm nhẹ mà thôi, qua vài hôm sẽ khỏi, không nghiêm trọng như vậy đâu”
“Nhưng mà mấy hôm nay anh ốm vậy, giọng cũng khàn hết rồi.”
“Đừng quá lo cho anh, anh không sao.”
Tô Tinh Dã lần đầu tiên phát hiện Thẩm Vọng Tân khi đã bướng bỉnh lên thì vô cùng cứng đầu.
Thẩm Vọng Tân nhìn thấy vậy thì đưa tay ra vuốt nhẹ đầu cô, “Ngoan nhé, vậy anh đáp ứng em, nếu qua 2 ngày nữa mà không tốt hơn anh sẽ xin nghỉ đi bệnh viện, được chưa nào?”
Tô Tinh Dã cắn nhẹ môi, qua một lúc mới tiếp lời: “Là anh nói đó?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vọng Tân cười vô cùng ấm áp, “Ừ, là anh nói.”
Tối nay Thẩm Vọng Tân tan làm muộn hơn so với Tô Tinh Dã, Cô vốn muốn tìm lí do để về cùng với anh, nhưng bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, Thẩm Vọng Tân cũng không biết cần phải quay phim đến lúc nào, cho nên nhất quyết muốn cô trở về khách sạn trước. Sau khi về khách sạn thì cô cùng nhóm Triệu Chi Phi đi ăn tối. Sau khi trở về khách sạn đã là 10 giờ hơn, cô gọi cho Thẩm Vọng Tân hỏi anh đã quay xong chưa, nhưng lại không gọi được cho anh.
Cô nghĩ là chắc vẫn chưa quay xong, do đó để điện thoại vào trong túi đi về phòng của mình. Lúc đi về cô vừa hay gặp Đường Viên, Đường Viên nhìn thấy cô thì căng thẳng rõ rệt, “Tinh ...Tinh Dã?”
Tô Tinh Dã ngay lập tức cảm thấy Đường Viên có gì đó không đúng.
**
Thẩm Vọng Tân mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, anh lắc lắc đầu đang đau như búa bổ, sau đó gắng gượng đứng lên mở cửa. Anh nghĩ là Đường Viên trở lại, nhưng cửa vừa mở ra anh mới phát hiện, đứng trước cửa không phải là Đường Viên mà rõ ràng là Tô Tinh Dã, “Tinh Tinh, em sao lại đến đây?”
Giọng nói so với trước càng khàn nặng hơn, đôi mắt vẫn vô cùng đỏ.
Tô Tinh Dã không nói một lời bước vào phòng, sau khi vào phòng cô đi vào phòng của anh.
Thẩm Vọng Tân thấy vậy thì với tay đóng cửa trở lại vào trong. Sau khi tiến vào, anh thấy cô đang cầm áo khoác của anh bước đến.
“Mặc vào, đi đến bệnh viện” Cô đưa áo khoác cho anh.
Thẩm Vọng Tân nhìn cô, vươn tay nhận lấy áo nhưng lại không mặc vào, “Sáng sớm ngày mai có cảnh quay, không kịp thời gian đâu.”
Căn bản là không phải không kịp thời gian, Thẩm Vọng Tân biết với tình trạng bây giờ của anh, nếu như tối nay đi bệnh viện sáng mai chắc chắn phải xin nghỉ.
Nghe thấy vậy, Tô Tinh Dã cứng rắn kéo tay anh đi ra bên ngoài, nhưng cô không kéo nổi anh mà ngược lại một giây sau bị kéo về sau, sau một trận xoay chuyển cô đã nằm trên chiếc giường êm ái. Tô Tinh Dã ngồi bật dậy tức giận vỗ anh một cái, “Thẩm Vọng Tân!”
Thẩm Vọng Tân nằm trên giường nhắm mắt không nói gì.
“Thẩm Vọng Tân, em thực sự tức giận đó”
“Anh không nghe thấy sao?”
“Thẩm Vọng Tân?”
Tô Tinh Dã cũng ngầm cảm giác được có gì đó không đúng lắm, cô lập tức với người tới, “Thẩm Vọng Tân? Thẩm Vọng Tân?”
Chắc cô thật sự bị dọa sợ rồi, đến âm thanh cũng đều mang theo âm điệu như khóc, “Anh sao vậy? Anh đừng dọa em nhé?”
Ngay lúc cô hoang mang cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho A Uy, phía sau đột ngột truyền đến tiếng cười trầm thấp, cô ý thức được quay người lại thì thấy, người vừa nãy vẫn bất động thì vẫn nhắm mắt nhưng khóe miệng lại nhếch lên. Trong giây lát cô hiểu rõ bản thân bị lừa, cô sầu não vươn tay đấm anh một cái, “Em không thèm quan tâm đến anh nữa!”
Nói xong cô đứng dậy muốn đi,