Thẩm Vọng Tân ngủ đến nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, cảm thấy hơi khó thở, anh hoàn toàn bị cảm giác ngột ngạt làm tỉnh giấc. Sau khi tỉnh anh hiểu được ngay cảm giác ngột ngạt trong giấc mơ là do đâu. Bởi vì lúc này có một người đang rất an ổn nằm trên ngực anh, đầu cô vẫn tựa trên vai anh, tiếng thở nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp. Kí ức đêm qua trong nháy mắt trở về khiến anh bất giác mỉm cười một tiếng.
Có thể trong giấc ngủ không thoải mái, nên người bên trên hơi nhích người xuống vị trí bên dưới. Động tác như vậy khiến cả người Thẩm Vọng Tân cứng đờ, anh nhìn cái người đang nằm ngủ ngon lành trên người mình, bất lực cảm thán một tiếng, gan cũng đủ lớn.
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đến khi đặt đầu cô lên gối xong mới chầm chậm buông tay. Một tay đỡ thân người quay đầu ngắm cô, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, đúng là ngủ rất sâu. Anh vươn tay vuốt nhẹ sống mũi cô, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Tinh Dã bị đánh thức bởi một trận âm thanh ào ào, cô từ từ mở mắt ôm chiếc chăn lông ngồi dậy. Xuyên qua tấm rèm cô thấy sấm chớp từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ầm ầm rõ ràng. Chắc là mưa rồi, còn là mưa rất to. Lúc này cô có chút bối rối, căn bản chưa ý thức được mình đang ở phòng của ai.
“Cọt kẹt” một tiếng cửa mở ra không chút báo trước, Tô Tinh Dã cũng có chút ngây người nhìn sang, Thẩm Vọng Tân? Thẩm Vọng Tân? !!! Đôi mắt cô đột nhiên mở lớn! Cô có đang nhìn lầm không! Thẩm Vọng Tân tại sao lại xuất hiện ở phòng của cô? !
Thẩm Vọng Tân nhìn thấy biểu hiện quá mức kinh ngạc của người ngồi trên giường, ấm áp nói: “Tỉnh rồi?”
Tô Tinh Dã, “Anh, sao anh lại ở trong phòng của em?”
Thẩm Vọng Tân đang lau tóc thì dừng lại, sau đó cười nói: “Em nhìn lại đi, đây là phòng của ai”
Tô Tinh Dã nghe anh nói xong thì quan sát kĩ căn phòng lại một lần nữa, mặc dù phòng của bọn họ đều là kiểu cách giống nhau, trang trí giống nhau, nhưng căn phòng này hiển nhiên không phải của cô. Cùng lúc đó cả người cô tỉnh táo lại, đây không phải là phòng của cô, tối qua cô sang đây chăm sóc cho anh nên ngủ ở phòng anh. Cô có chút ngại ngùng, ý thức được sự việc thì vùi đầu vào chăn không nói lời nào.
Thẩm Vọng Tân bị hành động đáng yêu của cô chọc cười, anh đi về phía cô ngồi xuống mép giường, xoa đầu cô nói: “Sao lại đáng yêu như vậy cơ chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong anh phát hiện cô run nhẹ, bả vai rụt lại, anh nghĩ là cô đang khóc. Phản ứng đầu tiên của anh là hoang mang, rồi thấy kinh sợ đột nhiên ngẩn ra, “Tinh Tinh? Tinh Tinh em sao vậy?”
Tô Tinh Dã vẫn vùi đầu trong chăn không nói chuyện gì, nhưng đôi vai run run một chút cũng không có biến hóa gì.
Thẩm Vọng Tân quá lo lắng ép cô ngồi dậy, chưa kịp nói lời an ủi thì nhìn thấy trên mặt cô gái đang khiến anh hoảng sợ rõ ràng không hề có một giọt nước mắt, đôi mắt rạng rỡ trong sáng như nước, đôi môi cười cười tùy ý. Anh đột nhiên ý thức được, ngay từ đầu cô đã không phải khóc mà là cười, anh có chút chịu thua, vươn tay véo đôi má trắng nõn thanh tú của cô: “Em sao thế?”
Tô Tinh Dã bỏ tay của anh ra, lùi về sau một chút, “Ha ha” hai tiếng, không có một chút đáng thương nào mà nhăn mặt nói: “Thật đắng”
“Thật đắng cái gì?” Thẩm Vọng Tân hỏi cô.
Tô Tinh Dã không trả lời anh, vẫn nhăn mày như cũ, đôi môi chu lên, “Vẫn còn đắng”
Trong ánh mắt không hiểu điều gì của Thẩm Vọng Tân, cô mang thần thái diễn mà trên mặt tràn đầy ý cười, “Vậy thì phải làm sao?”
“...Ưm, ăn kẹo, phải là kẹo vị dâu.”
Nghe đến đây, khóe miệng của Thẩm Vọng Tân có chút giật giật, bởi vì dường như anh hiểu ra điều gì. Anh nhớ là mẹ anh luôn nói với anh, lúc anh còn nhỏ khi sinh bệnh phải uống thuốc thì luôn đòi ăn kẹo vị dâu tây. Cho nên có thể khẳng định hiện tại cô đang mô phỏng lại cuộc đối thoại của bọn họ lúc trước.
Tô Tinh Dã nhìn thấy dáng vẻ của anh dường như hiểu ra rồi, cũng không tiếp tục diễn nữa mà nằm ra giường cười không nói gì. Ai ya! Bạn trai của cô sau khi sinh bệnh thật là đáng yêu mà. Tại sao lại có thế đáng yêu như vậy giống như con nít vậy, thật là vô cùng đáng yêu!
Ngay lúc tâm tình người mẹ của Tô Tinh Dã trào